Tác giả:

Yên tĩnh, khắp nơi đều không có tiếng động. Nơi này có núi cao phủ đầy mây mù, cổ thụ che trời. Nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, tĩnh mịch đến nổi khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Tần Xuyên cảm thấy thân thể của mình như là bị tan rã ra, rồi sau đó biến mất khỏi thế giới này vậy. Sau đó hắn cảm thấy hai mắt có chút ươn ướt, liền mở mắt ra, mơ hồ nhìn về đằng trước. “Đây là hoàng tuyền đi?” Tần Xuyên cảm thán một cái, lập tức đứng dậy. Nhưng mà thân thể hư ảo, vô cùng mờ mịt, khiến cho hắn nhất thời không quen. Có thể là người chết sẽ biến thành bộ dạng này, hắn thầm nghĩ, lại nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mặt là một khoảng trời mênh mông, đằng xa nổi lên vô số điểm nhỏ, nhìn thật kỹ, hóa ra là núi cao chọc trời, bị mây mù che phủ, bởi vì quá xa cho nên hóa thành tiêu điểm, mịt mờ không thấy. “Hoàng tuyền sẽ là dạng này? Còn có, nơi này tại sao lại yên tĩnh như vậy? Hơn nữa hoàn cảnh này rõ ràng không hợp với hai chữ hoàng tuyền chút nào, lại tựa như tiên…

Truyện chữ