Thương Mang vô tận, thiên địa mênh mông, từng đạo khí tức bàng bạc quét ngang Bát Hoang, bao trùm Lục Hợp, xung thẳng Thương Khung, cắn nuốt Vạn Cổ. Tại trên bầu trời vô tận là vô số khỏa Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt giống như cát trong sa mạc, vô cùng vô tận, bao trùm thiên địa vào trong. Mà tại từng khỏa Nhật Nguyệt này treo ở bầu trời, tựa hồ lại ngay trên đỉnh đầu không cao quá ba thước, đưa tay liền có thể chạm tới. Đứng ở bên trên nhìn xuống, chính là Vô Lãng. So với Thương Mang, Vô Lãng càng thêm mênh mông rộng lớn, đến cả sự rộng lớn của nó cũng là một bí ẩn. Không ai biết Thương Mang rộng lớn bao nhiêu, từng có người đi được xa nhất, cũng chỉ thấy được đường chân trời của Thương Mang mà thôi. Thế nhưng, so với Vô Lãng lại không ai biết đi được bao xa, có thể nói là đường chân trời của Thương Mang, vậy chẳng qua chỉ là điểm xuất phát của Vô Lãng mà thôi. Vô Lãng chảy từ thời đại này đến thời đại khác, từ Kỷ Nguyên này sang Kỷ Nguyên khác, quá khứ vị lai, không biết tồn tại bao…

Truyện chữ