Hoàng hôn, sóng nhiệt khô nóng chậm rãi thối lui, ánh chiều tà từ trong tầng mây chiếu xuống, chiếu vào trên Lưu Vân sơn mạch có vẻ đặc biệt xinh đẹp. Màn đêm dần dần buông xuống, nhưng lúc này lại có một tên thiếu niên đang ngồi ở trên đỉnh núi, hai mắt nhắm nghiền, hai tay để ở trước ngực, mặt quay về bầu trời trong bóng đêm, dường như đang chậm rãi hấp thu cái gì đó. Nếu như thực sự có ánh mắtnhìn kỹ có lẽ sẽ phát hiện ra được, lúc này trên người hắn đang nổi lên một đạo tinh quang nhỏ bé không đáng kể, theo hắn hấp thu mà không ngừng lóe lên, sau đó lại tối đi rồi chìm xuống. - Vì sao? Vì sao lại như vậy!? Vẻ mặt thiếu niên âm trầm, thống khổ tự nhủ,. Thanh âm tràn ngập bi phẫn ở vang lên trên đỉnh Lưu Vân Sơn. - Hai năm qua ta vẫn không thể hấp thu Tinh Thần chi lực, lẽ nào là rác rưởi là thật hay sao? Thiếu niên ủ rũ, nghĩ tới chuyện này thì trong lòng lập tức giống như đao cắt. Hắn giơ nắm tay đập mạnh về phía một gốc đại thụ ở gần đó,. Theo nắm tay nện xuống, trên đại thụ…
Tác giả: