Sa mạc hoang vu mênh mông mà cô tịch vô c*̀ng. Khi hoàng hôn sắp phủ xuống nhân gian, bầu không khí c*̃ng trở nên âm trầm xuống. c*̃ng không biết nơi này rốt cuộc đã từng trải qua chuyện gì, mà lại mang theo chút cảm giác thê lương. Hoàng hôn sâu thẳm chậm rãi chìm xuống, ở phía cuối chân trời một vệt sáng trắng cắt qua bầu trời, phi thường lạ lẫm. Mà không biết từ lúc nào, ở giữa sa mạc bát ngát đã xuất hiện một điểm đen, lắc lư di động về phía trước. Chỉ thấy điểm đen ngày càng gần, dần để lộ ra hình dáng nhân loại. Người này dáng người thon dài cao gầy, diện mạo vô c*̀ng anh tuấn, có điều sắc mặt tái nhợt hiển nhiên đã lâu chưa nghỉ ngơi, sức lực đại tổn, tinh thần hao mòn gần như không còn. Hắn vô lực ngã xuống cát vàng, ánh mắt mê hoặc ngắm nhìn tà dương cô tịch, khe khẽ thở dài: - Có lẽ đây là một giấc mộng dài, sau thiên cổ biến hóa, ta có lẽ lại…
Tác giả: