Chương thứ nhất: Nho đạo hạo nhiên Trấn cổ Hào Sơn. Nước mưa liên miên đến ba ngày trời, làm cho đường núi ngập bùn, phủ đầy nước đọng. Trên đường núi, có một chiếc kiệu không vội không chậm tiến lên trên núi. Một mỗi bên kiệu đều có hai người khuân, tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, trên da thịt cơ bắp cuồn cuộn, họ không phải là người khuân kiệu bình thường, mà là võ giả. Ở trong kiệu là một thiếu niên ước chừng 15,16 tuổi, mắt phượng, môi mỏng, đôi mắt hơi khép, lẳng lặng ngồi thẳng, giống như lão tăng nhập định vậy. Thần sắc cậu ta bình thản, dường như sự vật bên ngoài không có quan hệ gì đến hắn. Chỉ có sắc mặt hơi hơi trắng bệch, bờ môi không mang theo màu đỏ, giống như bị bệnh tật đã lâu chưa khỏi, mới để cho người ta liên hệ đến hắn với người phàm. Ai có thể nghĩ đến, cậu thiếu niên này lại là người chạm tay có thể bỏng ở trấn Hà Sơn, thông hiểu tam học phật, đạo nho. Nguyên lịch năm 1732, Minh Vương đăng cơ, đổi niên hiệu thành "Khai Nguyên", mấy năm sau đó, vương triều…

Truyện chữ