Tác giả:

Nhân sinh thất thập cổ lai hi... Thiên hạ rộng lớn, bách tộc sinh sôi. Nhân số các lúc càng đông. Bách tộc tùy lúc mà có kẻ hưng, người suy, nhưng dần dần cũng sẽ trở thành bụi bặm lịch sử. Cái chết chính là đích đến cuối cùng của một sinh mạng. Quy luật tự nhiên sinh - lão - bệnh - tử phải chăng không ai, không kẻ nào thoát khỏi? Nếu nghịch thiên mà trường tồn cùng thiên địa có phải là một niềm hạnh phúc không hay chỉ là một nỗi bi ai? Lão đại sư đang ngồi trong ngồi chùa rách nát, vô danh nằm ở góc tây bắc trấn Thanh Thủy để suy ngẫm về nhân sinh thì mạch suy nghĩ bị cắt ngang bởi tiếng mèo hoang gọi đực xen lẫn trong tiếng gió lạnh rít gào. "Hừm, bi ai, sao lại tới chùa mà gọi bạn tình chứ?" Lão đại sư cười khổ thầm than. "Hử? Hình như không phải là tiếng mèo gào mà là tiếng trẻ con..." Lão tăng đã lục tuần, đôi lông mi lẫn râu đều đã bạc, khuôn mặt đầy những nếp nhăn thời gian nhưng thính lực không giảm, chỉ thoáng chốc đã phân định ra được tiếng lão nghe được là tiếng trẻ con…

Truyện chữ