Ngươi sai rồi! Ngươi sai rồi! Cái gì mà tu tiên theo một con đường lớn, cái gì mà một bước lên chín tầng mây! Không yêu không hận, không hỉ không ai. Đến nơi cô quạnh vắng vẻ này, ngàn năm cũng không quay lại được. Nguyệt Tiểu Hoan vẫn còn buồn ngủ, nhìn ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lơ lửng giữa trời, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong mộng có một hài đồng đang khóc nức nở, lời nói còn vang vọng trong đầu, gằn từng tiếng gieo vào tận xương tủy, làm cho nàng thập phần khó chịu, sau đó thật vất vả nằm mơ thấy nam nhân, kết quả là một vị thành niên, tuy rằng bộ dạng trắng trẻo thư sinh, nhưng đang gào khóc thảm thiết, kêu khóc khiến người khác kinh sợ, ai, ngủ lâu như vậy, không phải là nàng mơ thấy mộng xuân đâu chứ? Nguyệt Tiểu Hoan tiếc nuối nghĩ lại giấc mộng nhưng không nhớ được, bất đắc dĩ tự đánh vào đầu mình, để cho thanh âm kia trong đầu mau mau biến mất, ”Cô gái ngốc, sao lại đánh vào đầu? Vốn sinh ra đã ngốc như vậy, đánh vào đầu càng choáng váng hơn.”…
Tác giả: