Tác giả:

Thập Vạn Đại Sơn bao la bát ngát, từ trên cao nhìn xuống như một đại dương, núi cao vạn trượng, sương mù lượn lờ. Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, một hạp cốc nhỏ, trong này thiên địa linh khí nồng đậm, trên một đám cỏ có một con rắn nhỏ theo tiếng hít thở từng tia từng tia linh khí tiến vào trong thân vận chuyển một vòng, nó ngẩng đầu lên bầu trời trong xanh với ước ao khi thấy những con chim tự do bay bổng trên trời. Nó không có tự do, từ khi biết suy nghĩ đến nay nó chỉ ở trong hạp cốc, bên ngoài như có một vòng phòng hộ không cho phép bất cứ sinh vật nào ra hoặc vào. Ở trong này nó không cảm thấy đói, mệt, vì mỗi khi hô hấp nó lại cảm ứng được từng tia từng năng lượng vào trong thân thể và vận chuyển thì cảm giác đói khác biến mất, thân thể tràn đầy năng lượng. Gió nhẹ chợt thổi qua mang theo một mùi hương thơm hấp dẫn, bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, men theo…

Chương 82: Trương Minh

Long Ngạo Thương KhungTác giả: TD20Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThập Vạn Đại Sơn bao la bát ngát, từ trên cao nhìn xuống như một đại dương, núi cao vạn trượng, sương mù lượn lờ. Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, một hạp cốc nhỏ, trong này thiên địa linh khí nồng đậm, trên một đám cỏ có một con rắn nhỏ theo tiếng hít thở từng tia từng tia linh khí tiến vào trong thân vận chuyển một vòng, nó ngẩng đầu lên bầu trời trong xanh với ước ao khi thấy những con chim tự do bay bổng trên trời. Nó không có tự do, từ khi biết suy nghĩ đến nay nó chỉ ở trong hạp cốc, bên ngoài như có một vòng phòng hộ không cho phép bất cứ sinh vật nào ra hoặc vào. Ở trong này nó không cảm thấy đói, mệt, vì mỗi khi hô hấp nó lại cảm ứng được từng tia từng năng lượng vào trong thân thể và vận chuyển thì cảm giác đói khác biến mất, thân thể tràn đầy năng lượng. Gió nhẹ chợt thổi qua mang theo một mùi hương thơm hấp dẫn, bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, men theo… Mà Du Vân c*̃ng không nói gì thêm nữa, hắn đã bị đuổi giết nhiều rồi mà chỉ cần giết hai người này thì không có ai biết, mà chỉ cần giết xong rồi đi khỏi nơi này thì ai biết được. Du Vân lại đánh ra một chưởng vào hai người Trương Tín.Hai người bọn họ nhảy dựng lên, họ đã trải nghiệm qua chưởng pháp này và c*̃ng không biết đối phó thế nào, hai người chia nhau ra mà bay ra khỏi khu vực c*̉a bàn tay. Trơng Tín vừa bay vừa hét:"Ngươi sẽ chết! Cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"Du Vân cười rộ lên nhưng không nói thêm câu gì nữa mà đánh ra hai chưởng liên tiếp về hai người.Ba bàn tay lửa to cả trăm trượng che hết cả một khu vực mà đập xuống."Oành Oành Oành"Ba tiếng nổ lớn kinh thiên, đốt sạch cả một khu vực nước biển."Ahhhhhh..."Tiếng kêu thảm thiết từ hai phương hướng truyền ra nhưng hai người vẫn chưa chết mà chỉ có đôi chân bị đốt sạch vì không thoát khỏi khu vực bàn tay. Du Vân Thấy vậy liền hóa thành một con Giao Long bay đến lấy trảo mà xé hai người này thành mảnh nhỏ rồi sau đó lặn xuống nước bơi đi thật xa.Mà ở Minh Tín Đảo.Trong một động phủ, một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng ở đó, bỗng nhiên người này sắc mặt tái nhợt, lấy tay ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi."Phụt""Là ai? Là ai giết con ta?"Người đàn ông này phun ra máu tươi sau đó giận dữ hét lên, lấy tay mà chưởng nát cả động phủ.Mấy tên trưởng lão ở trên đảo thì sắc mặt tái nhợt, chạy đến bên ngoài động phủ cung kính mà đứng đó.Trương Minh bay ra ngoài, đứng trên không trung quát lớn:"Là tên nào? Mau điều tra ngay cho ta hôm nay thiếu chủ đi đâu? Ta cho các ngươi ba ngày phải tìm ra thủ phạm!!!"Mấy tên trưởng lão không dám nói gì, mặc dù đều là Kết Đan nhưng ở phía sau Trương Minh chính là một người có tu vi Nguyên Anh kỳ, mà bởi vì thế cha con Trương Minh mới hống hách như vậy mà không ai dám nói gì.Trương Minh c*̃ng giận dữ bay ra khỏi đảo mà bắt đầu tìm kiếm. Lòng c*̉a hắn rất là đau đớn, một là vì con trai c*̉a hắn bị người khác giết chết, thứ hai là vị Nguyên Anh kia, do Trương Tín tuổi trẻ nhưng thiên phú thật tốt nên vị Nguyên Anh này mới thu đồ đệ, bởi vì thế Trương Tín mới phong quang như ngày hôm nay. Nhưng Trương Tín chưa kịp dập đầu bái sư thì đã chết rồi, không biết hắn sẽ chịu lửa giận c*̉a vị Nguyên Anh như thế nào, còn nữa là bao lâu nay hai cha con Trương Minh đã đắc tột với khá nhiều người, không biết sau này sẽ ra sao đây?"Tên khốn kiếp nào đáng chết như vậy?"Mà Du Vân giờ phút này cách nơi giết ba người đã không biết bao xa rồi. Bây giờ Du Vân rất là khoái chí, môn chưởng pháp này rất tuyệt nhưng vẫn còn quá chậm, nếu như Kết Đan trung kỳ hay hậu kỳ sẽ thoát khỏi."Phải cần tập luyện nhiều hơn ah... Không biết luyện xong hai chưởng còn lại biết đến bao giờ..."Ba tháng sau.Du Vân đứng ở trên không nhìn một hòn đảo trước mặt, trên hòn đảo này có một thành thị rất lớn, rất nhiều tu sĩ bay ra bay vào."Không biết đây là nơi nào ah...phải vào tìm hiểu mới được."Du Vân thì thào tự hỏi sau đó bay đó đi vào, trước cửa thành có hai tên Trúc Cơ kỳ canh giữ để thu tiền phí, trong túi trữ vật c*̉a Du Vân vẫn còn hai trăm vạn linh thạch và không biết bao nhiêu ngọc rồng nên rất là thh tin nộp lệ phí rồi bước vào.

Mà Du Vân c*̃ng không nói gì thêm nữa, hắn đã bị đuổi giết nhiều
rồi mà chỉ cần giết hai người này thì không có ai biết, mà
chỉ cần giết xong rồi đi khỏi nơi này thì ai biết được. Du Vân
lại đánh ra một chưởng vào hai người Trương Tín.

Hai người bọn họ nhảy dựng lên, họ đã trải nghiệm qua chưởng
pháp này và c*̃ng không biết đối phó thế nào, hai người chia
nhau ra mà bay ra khỏi khu vực c*̉a bàn tay. Trơng Tín vừa bay
vừa hét:

"Ngươi sẽ chết! Cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Du Vân cười rộ lên nhưng không nói thêm câu gì nữa mà đánh ra hai chưởng liên tiếp về hai người.

Ba bàn tay lửa to cả trăm trượng che hết cả một khu vực mà đập xuống.

"Oành Oành Oành"

Ba tiếng nổ lớn kinh thiên, đốt sạch cả một khu vực nước biển.

"Ahhhhhh..."

Tiếng kêu thảm thiết từ hai phương hướng truyền ra nhưng hai
người vẫn chưa chết mà chỉ có đôi chân bị đốt sạch vì không
thoát khỏi khu vực bàn tay. Du Vân Thấy vậy liền hóa thành một con Giao Long bay đến lấy trảo mà xé hai người này thành mảnh
nhỏ rồi sau đó lặn xuống nước bơi đi thật xa.

Mà ở Minh Tín Đảo.

Trong một động phủ, một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp
bằng ở đó, bỗng nhiên người này sắc mặt tái nhợt, lấy tay ôm
ngực phun ra một ngụm máu tươi.

"Phụt"

"Là ai? Là ai giết con ta?"

Người đàn ông này phun ra máu tươi sau đó giận dữ hét lên, lấy tay mà chưởng nát cả động phủ.

Mấy tên trưởng lão ở trên đảo thì sắc mặt tái nhợt, chạy đến bên ngoài động phủ cung kính mà đứng đó.

Trương Minh bay ra ngoài, đứng trên không trung quát lớn:

"Là tên nào? Mau điều tra ngay cho ta hôm nay thiếu chủ đi đâu? Ta cho các ngươi ba ngày phải tìm ra thủ phạm!!!"

Mấy tên trưởng lão không dám nói gì, mặc dù đều là Kết Đan
nhưng ở phía sau Trương Minh chính là một người có tu vi Nguyên
Anh kỳ, mà bởi vì thế cha con Trương Minh mới hống hách như vậy mà không ai dám nói gì.

Trương Minh c*̃ng giận dữ bay ra khỏi đảo mà bắt đầu tìm kiếm.
Lòng c*̉a hắn rất là đau đớn, một là vì con trai c*̉a hắn bị
người khác giết chết, thứ hai là vị Nguyên Anh kia, do Trương
Tín tuổi trẻ nhưng thiên phú thật tốt nên vị Nguyên Anh này mới thu đồ đệ, bởi vì thế Trương Tín mới phong quang như ngày hôm
nay. Nhưng Trương Tín chưa kịp dập đầu bái sư thì đã chết rồi,
không biết hắn sẽ chịu lửa giận c*̉a vị Nguyên Anh như thế nào, còn nữa là bao lâu nay hai cha con Trương Minh đã đắc tột với
khá nhiều người, không biết sau này sẽ ra sao đây?

"Tên khốn kiếp nào đáng chết như vậy?"

Mà Du Vân giờ phút này cách nơi giết ba người đã không biết bao xa rồi. Bây giờ Du Vân rất là khoái chí, môn chưởng pháp này
rất tuyệt nhưng vẫn còn quá chậm, nếu như Kết Đan trung kỳ hay
hậu kỳ sẽ thoát khỏi.

"Phải cần tập luyện nhiều hơn ah... Không biết luyện xong hai chưởng còn lại biết đến bao giờ..."

Ba tháng sau.

Du Vân đứng ở trên không nhìn một hòn đảo trước mặt, trên hòn
đảo này có một thành thị rất lớn, rất nhiều tu sĩ bay ra bay
vào.

"Không biết đây là nơi nào ah...phải vào tìm hiểu mới được."

Du Vân thì thào tự hỏi sau đó bay đó đi vào, trước cửa thành
có hai tên Trúc Cơ kỳ canh giữ để thu tiền phí, trong túi trữ
vật c*̉a Du Vân vẫn còn hai trăm vạn linh thạch và không biết bao nhiêu ngọc rồng nên rất là thh tin nộp lệ phí rồi bước vào.

Long Ngạo Thương KhungTác giả: TD20Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpThập Vạn Đại Sơn bao la bát ngát, từ trên cao nhìn xuống như một đại dương, núi cao vạn trượng, sương mù lượn lờ. Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, một hạp cốc nhỏ, trong này thiên địa linh khí nồng đậm, trên một đám cỏ có một con rắn nhỏ theo tiếng hít thở từng tia từng tia linh khí tiến vào trong thân vận chuyển một vòng, nó ngẩng đầu lên bầu trời trong xanh với ước ao khi thấy những con chim tự do bay bổng trên trời. Nó không có tự do, từ khi biết suy nghĩ đến nay nó chỉ ở trong hạp cốc, bên ngoài như có một vòng phòng hộ không cho phép bất cứ sinh vật nào ra hoặc vào. Ở trong này nó không cảm thấy đói, mệt, vì mỗi khi hô hấp nó lại cảm ứng được từng tia từng năng lượng vào trong thân thể và vận chuyển thì cảm giác đói khác biến mất, thân thể tràn đầy năng lượng. Gió nhẹ chợt thổi qua mang theo một mùi hương thơm hấp dẫn, bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, men theo… Mà Du Vân c*̃ng không nói gì thêm nữa, hắn đã bị đuổi giết nhiều rồi mà chỉ cần giết hai người này thì không có ai biết, mà chỉ cần giết xong rồi đi khỏi nơi này thì ai biết được. Du Vân lại đánh ra một chưởng vào hai người Trương Tín.Hai người bọn họ nhảy dựng lên, họ đã trải nghiệm qua chưởng pháp này và c*̃ng không biết đối phó thế nào, hai người chia nhau ra mà bay ra khỏi khu vực c*̉a bàn tay. Trơng Tín vừa bay vừa hét:"Ngươi sẽ chết! Cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"Du Vân cười rộ lên nhưng không nói thêm câu gì nữa mà đánh ra hai chưởng liên tiếp về hai người.Ba bàn tay lửa to cả trăm trượng che hết cả một khu vực mà đập xuống."Oành Oành Oành"Ba tiếng nổ lớn kinh thiên, đốt sạch cả một khu vực nước biển."Ahhhhhh..."Tiếng kêu thảm thiết từ hai phương hướng truyền ra nhưng hai người vẫn chưa chết mà chỉ có đôi chân bị đốt sạch vì không thoát khỏi khu vực bàn tay. Du Vân Thấy vậy liền hóa thành một con Giao Long bay đến lấy trảo mà xé hai người này thành mảnh nhỏ rồi sau đó lặn xuống nước bơi đi thật xa.Mà ở Minh Tín Đảo.Trong một động phủ, một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng ở đó, bỗng nhiên người này sắc mặt tái nhợt, lấy tay ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi."Phụt""Là ai? Là ai giết con ta?"Người đàn ông này phun ra máu tươi sau đó giận dữ hét lên, lấy tay mà chưởng nát cả động phủ.Mấy tên trưởng lão ở trên đảo thì sắc mặt tái nhợt, chạy đến bên ngoài động phủ cung kính mà đứng đó.Trương Minh bay ra ngoài, đứng trên không trung quát lớn:"Là tên nào? Mau điều tra ngay cho ta hôm nay thiếu chủ đi đâu? Ta cho các ngươi ba ngày phải tìm ra thủ phạm!!!"Mấy tên trưởng lão không dám nói gì, mặc dù đều là Kết Đan nhưng ở phía sau Trương Minh chính là một người có tu vi Nguyên Anh kỳ, mà bởi vì thế cha con Trương Minh mới hống hách như vậy mà không ai dám nói gì.Trương Minh c*̃ng giận dữ bay ra khỏi đảo mà bắt đầu tìm kiếm. Lòng c*̉a hắn rất là đau đớn, một là vì con trai c*̉a hắn bị người khác giết chết, thứ hai là vị Nguyên Anh kia, do Trương Tín tuổi trẻ nhưng thiên phú thật tốt nên vị Nguyên Anh này mới thu đồ đệ, bởi vì thế Trương Tín mới phong quang như ngày hôm nay. Nhưng Trương Tín chưa kịp dập đầu bái sư thì đã chết rồi, không biết hắn sẽ chịu lửa giận c*̉a vị Nguyên Anh như thế nào, còn nữa là bao lâu nay hai cha con Trương Minh đã đắc tột với khá nhiều người, không biết sau này sẽ ra sao đây?"Tên khốn kiếp nào đáng chết như vậy?"Mà Du Vân giờ phút này cách nơi giết ba người đã không biết bao xa rồi. Bây giờ Du Vân rất là khoái chí, môn chưởng pháp này rất tuyệt nhưng vẫn còn quá chậm, nếu như Kết Đan trung kỳ hay hậu kỳ sẽ thoát khỏi."Phải cần tập luyện nhiều hơn ah... Không biết luyện xong hai chưởng còn lại biết đến bao giờ..."Ba tháng sau.Du Vân đứng ở trên không nhìn một hòn đảo trước mặt, trên hòn đảo này có một thành thị rất lớn, rất nhiều tu sĩ bay ra bay vào."Không biết đây là nơi nào ah...phải vào tìm hiểu mới được."Du Vân thì thào tự hỏi sau đó bay đó đi vào, trước cửa thành có hai tên Trúc Cơ kỳ canh giữ để thu tiền phí, trong túi trữ vật c*̉a Du Vân vẫn còn hai trăm vạn linh thạch và không biết bao nhiêu ngọc rồng nên rất là thh tin nộp lệ phí rồi bước vào.

Chương 82: Trương Minh