Tri Vô Minh cảm thấy mờ mịch không hiểu nổi, hắn biết mình đã chết vì cứu một bé gái sang đường, nhưng nơi này là cái quái gì đây!. Chỉ thấy trong tầm mắt của hắn tất cả đều trắng xóa, không có bất cứ vật gì xung quanh, chỉ có một màu trắng trống rỗng ngoại trừ bộ đồ vest đen mà hắn đang mặc. Hắn tưởng sau khi chết là lên thiên đàng hay địa ngục gì đó chứ, mặc dù hắn không theo đạo nhưng những truyền thuyết thì khá là hay, thế nhưng cái nơi quái quỷ này là gì đây!. "Này!! CÓ AI KHÔNG!!" "Không A!!" Hắn la hét trong bất lực và không có ai trả lời hắn, hắn khá chắc là mình đã nhằm địa chỉ sau khi chết rồi. Vô Minh bắt đầu đi xung quanh trong vô định với ánh mắt tìm kiếm, "Chết tiệt!, phải có thứ gì đó ở đây chứ" Hắn nói. Đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó trường bò sau lưng hắn. Vô Minh cấp tốc xoay người lại, ánh mắt hắn co rút lại khi thấy nó, một thứ gì đó như một dạng chất lỏng màu đen sền sệt nhầy nhụa và đang tiến về phía hắn. Khỏi cần phải cảm giác thứ đó chỉ thiếu hai chữ nguy…
Chương 32: Đánh cược tương lai
Xuyên Không: Bất TửTác giả: Kẻ Không ĐầuTruyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngTri Vô Minh cảm thấy mờ mịch không hiểu nổi, hắn biết mình đã chết vì cứu một bé gái sang đường, nhưng nơi này là cái quái gì đây!. Chỉ thấy trong tầm mắt của hắn tất cả đều trắng xóa, không có bất cứ vật gì xung quanh, chỉ có một màu trắng trống rỗng ngoại trừ bộ đồ vest đen mà hắn đang mặc. Hắn tưởng sau khi chết là lên thiên đàng hay địa ngục gì đó chứ, mặc dù hắn không theo đạo nhưng những truyền thuyết thì khá là hay, thế nhưng cái nơi quái quỷ này là gì đây!. "Này!! CÓ AI KHÔNG!!" "Không A!!" Hắn la hét trong bất lực và không có ai trả lời hắn, hắn khá chắc là mình đã nhằm địa chỉ sau khi chết rồi. Vô Minh bắt đầu đi xung quanh trong vô định với ánh mắt tìm kiếm, "Chết tiệt!, phải có thứ gì đó ở đây chứ" Hắn nói. Đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó trường bò sau lưng hắn. Vô Minh cấp tốc xoay người lại, ánh mắt hắn co rút lại khi thấy nó, một thứ gì đó như một dạng chất lỏng màu đen sền sệt nhầy nhụa và đang tiến về phía hắn. Khỏi cần phải cảm giác thứ đó chỉ thiếu hai chữ nguy… Vô Minh ngồi trầm mặc, hắn đã có một giả thuyết hoàn toàn hợp lý về hai đại lục ở bên cạnh nhau.Nhưng câu hỏi tiếp theo là thứ gì ở giữa hai lục địa này?.Giả thuyết đầu tiên là có một vùng đất gắn kết cả hai lại với nhau.Thứ hai là bọn chúng được hàn gắn bằng một sức mạnh nào đó.Hắn ghét phải thừa nhận, giả thuyết thứ hai hoàn toàn phù hợp với tu tiên giới.Hắn không cam tâm, hắn đã đi một quãng đường rất xa để có thể đến được đây.Hắn không muốn quay trở về "vùng đất hoang dã" phía sau lưng, nơi đó chẳng có gì ngoài cây cỏ và thú vật.Còn về việc tu luyện thì hắn đã mắc kẹt ở cảnh giới gọi là Khai mạch này một thời gian rồi, hắn không biết phải làm gì để tiến tới bước tiếp theo.Và tâm trí hắn đã bị sự cô đơn này dày vò rất lâu rồi.Với những lý do trên hắn muốn mình đánh cược một lần.Nhưng nỗi sợ không phải là thứ có thể bỏ qua một cách dễ dàng như thế.Vô Minh chống người, gập cơ bụng, chạy vài vòng, làm nóng người, rồi cuối cùng đứng trước vực sâu hít thở thật sâu.Hắn tự trấn an mình nói: "Cơ hội là 50-50 à không có thể là 40-60, vì ý thứ hai hợp lý hơn, không lẽ mình xui như thế sao? Mặc dù mình chưa bao giờ thắng trong mấy vụ may mắn như thế này."Vô Minh: "...""Chẳng thấy tốt hơn tí nào!!!". Hắn bất đắt dĩ nói xong rồi hắn thả người xuống vực thẳm không đáy.Lần đầu tiên hắn nhảy vực, cảm giác khá là ngầu.......Vô Minh đang rơi tự do xuống đáy vực, vì lúc nãy quên đếm nên hắn không biết mình rơi thế này bao lâu rồi.Nhưng hắn khá chắc mình đã nhảy xuống cái vực đen thui này ở đâu đó một hoặc hai tiếng trước.Xung quanh thì tối đen, hắn cảm thấy hơi hơi hối hận.Vô Minh ngồi xếp bằng trên không khí, tóc hắn thì dựng thẳng lên do đang rơi tự do, chẳng ngầu tí nào.Cảm giác rơi tự do này khá là thoải mái, cảm giác "tự do" không lẫn vào đâu được.Hắn sờ cằm nghĩ: "Mình rơi thế này cũng được vài tiếng rồi có vẻ như nơi này là trường hợp thứ hai, nhưng cũng không thể biết chắc được vì mình chưa chạm đáy."Hắn quay đầu nhìn bốn phương tám hướng nhưng chẳng có gì ngoài màu đen, giống như bị mù vậy.Khá là khó chịu khi không thể thấy gì.Vô Minh thử tu luyện nhưng không được, nơi này chẳng có một giọt linh khí nào cả.Hắn chấp tay sau đầu than thở: "Rốt cuộc nơi này sâu bao nhiêu thế? Rơi mã... bịch bịch."Khi hắn chưa kịp nói xong, hắn chỉ cảm thấy bị va mạnh một phát rồi mất đi ý thức.Trở lại thảm cảnh 3 giây trước.Khi Vô Minh chưa kịp nói xong, cơ thể hắn rơi xuống trúng một mảng đá nhô ra từ vách vực.Khi va đập cơ thể hắn nhồi lên như một con thú nhồi bông và tiếp tục rơi xuống dưới.Và kết quả hiển nhiên cơ thể hắn không còn một khúc xương lành lặn và thịt thì nát như tương, đúng tiêu chuẩn "Tan Xương Nát Thịt".Chết khá là thương tâm.Một lúc sau.Vô Minh tỉnh dậy luống cuống la lớn: "Cái quái gì thế?!!!!" Hắn cảm nhận xung quanh, hắn biết mình vẫn đang rơi.Hắn khó hiểu lẩm bẩm: "Cái gì vừa xảy ra thế?!! Rơi chúng mổm đá à?"Vậy nghĩa là hành trình rơi tự do này không chỉ chết một lần?!!!!Hắn vỗ trán hối hận, tại sao lại oan nghiệt thế này!!!!...Ps: Cảm thấy hơi tội tội, mà thôi cũng kệ đi
Vô Minh ngồi trầm mặc, hắn đã có một giả thuyết hoàn toàn hợp lý về hai đại lục ở bên cạnh nhau.
Nhưng câu hỏi tiếp theo là thứ gì ở giữa hai lục địa này?.
Giả thuyết đầu tiên là có một vùng đất gắn kết cả hai lại với nhau.
Thứ hai là bọn chúng được hàn gắn bằng một sức mạnh nào đó.
Hắn ghét phải thừa nhận, giả thuyết thứ hai hoàn toàn phù hợp với tu tiên giới.
Hắn không cam tâm, hắn đã đi một quãng đường rất xa để có thể đến được đây.
Hắn không muốn quay trở về "vùng đất hoang dã" phía sau lưng, nơi đó chẳng có gì ngoài cây cỏ và thú vật.
Còn về việc tu luyện thì hắn đã mắc kẹt ở cảnh giới gọi là Khai mạch này một thời gian rồi, hắn không biết phải làm gì để tiến tới bước tiếp theo.
Và tâm trí hắn đã bị sự cô đơn này dày vò rất lâu rồi.
Với những lý do trên hắn muốn mình đánh cược một lần.
Nhưng nỗi sợ không phải là thứ có thể bỏ qua một cách dễ dàng như thế.
Vô Minh chống người, gập cơ bụng, chạy vài vòng, làm nóng người, rồi cuối cùng đứng trước vực sâu hít thở thật sâu.
Hắn tự trấn an mình nói: "Cơ hội là 50-50 à không có thể là 40-60, vì ý thứ hai hợp lý hơn, không lẽ mình xui như thế sao? Mặc dù mình chưa bao giờ thắng trong mấy vụ may mắn như thế này."
Vô Minh: "..."
"Chẳng thấy tốt hơn tí nào!!!". Hắn bất đắt dĩ nói xong rồi hắn thả người xuống vực thẳm không đáy.
Lần đầu tiên hắn nhảy vực, cảm giác khá là ngầu.
......
Vô Minh đang rơi tự do xuống đáy vực, vì lúc nãy quên đếm nên hắn không biết mình rơi thế này bao lâu rồi.
Nhưng hắn khá chắc mình đã nhảy xuống cái vực đen thui này ở đâu đó một hoặc hai tiếng trước.
Xung quanh thì tối đen, hắn cảm thấy hơi hơi hối hận.
Vô Minh ngồi xếp bằng trên không khí, tóc hắn thì dựng thẳng lên do đang rơi tự do, chẳng ngầu tí nào.
Cảm giác rơi tự do này khá là thoải mái, cảm giác "tự do" không lẫn vào đâu được.
Hắn sờ cằm nghĩ: "Mình rơi thế này cũng được vài tiếng rồi có vẻ như nơi này là trường hợp thứ hai, nhưng cũng không thể biết chắc được vì mình chưa chạm đáy."
Hắn quay đầu nhìn bốn phương tám hướng nhưng chẳng có gì ngoài màu đen, giống như bị mù vậy.
Khá là khó chịu khi không thể thấy gì.
Vô Minh thử tu luyện nhưng không được, nơi này chẳng có một giọt linh khí nào cả.
Hắn chấp tay sau đầu than thở: "Rốt cuộc nơi này sâu bao nhiêu thế? Rơi mã... bịch bịch."
Khi hắn chưa kịp nói xong, hắn chỉ cảm thấy bị va mạnh một phát rồi mất đi ý thức.
Trở lại thảm cảnh 3 giây trước.
Khi Vô Minh chưa kịp nói xong, cơ thể hắn rơi xuống trúng một mảng đá nhô ra từ vách vực.
Khi va đập cơ thể hắn nhồi lên như một con thú nhồi bông và tiếp tục rơi xuống dưới.
Và kết quả hiển nhiên cơ thể hắn không còn một khúc xương lành lặn và thịt thì nát như tương, đúng tiêu chuẩn "Tan Xương Nát Thịt".
Chết khá là thương tâm.
Một lúc sau.
Vô Minh tỉnh dậy luống cuống la lớn: "Cái quái gì thế?!!!!" Hắn cảm nhận xung quanh, hắn biết mình vẫn đang rơi.
Hắn khó hiểu lẩm bẩm: "Cái gì vừa xảy ra thế?!! Rơi chúng mổm đá à?"
Vậy nghĩa là hành trình rơi tự do này không chỉ chết một lần?!!!!
Hắn vỗ trán hối hận, tại sao lại oan nghiệt thế này!!!!
...
Ps: Cảm thấy hơi tội tội, mà thôi cũng kệ đi
Xuyên Không: Bất TửTác giả: Kẻ Không ĐầuTruyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngTri Vô Minh cảm thấy mờ mịch không hiểu nổi, hắn biết mình đã chết vì cứu một bé gái sang đường, nhưng nơi này là cái quái gì đây!. Chỉ thấy trong tầm mắt của hắn tất cả đều trắng xóa, không có bất cứ vật gì xung quanh, chỉ có một màu trắng trống rỗng ngoại trừ bộ đồ vest đen mà hắn đang mặc. Hắn tưởng sau khi chết là lên thiên đàng hay địa ngục gì đó chứ, mặc dù hắn không theo đạo nhưng những truyền thuyết thì khá là hay, thế nhưng cái nơi quái quỷ này là gì đây!. "Này!! CÓ AI KHÔNG!!" "Không A!!" Hắn la hét trong bất lực và không có ai trả lời hắn, hắn khá chắc là mình đã nhằm địa chỉ sau khi chết rồi. Vô Minh bắt đầu đi xung quanh trong vô định với ánh mắt tìm kiếm, "Chết tiệt!, phải có thứ gì đó ở đây chứ" Hắn nói. Đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó trường bò sau lưng hắn. Vô Minh cấp tốc xoay người lại, ánh mắt hắn co rút lại khi thấy nó, một thứ gì đó như một dạng chất lỏng màu đen sền sệt nhầy nhụa và đang tiến về phía hắn. Khỏi cần phải cảm giác thứ đó chỉ thiếu hai chữ nguy… Vô Minh ngồi trầm mặc, hắn đã có một giả thuyết hoàn toàn hợp lý về hai đại lục ở bên cạnh nhau.Nhưng câu hỏi tiếp theo là thứ gì ở giữa hai lục địa này?.Giả thuyết đầu tiên là có một vùng đất gắn kết cả hai lại với nhau.Thứ hai là bọn chúng được hàn gắn bằng một sức mạnh nào đó.Hắn ghét phải thừa nhận, giả thuyết thứ hai hoàn toàn phù hợp với tu tiên giới.Hắn không cam tâm, hắn đã đi một quãng đường rất xa để có thể đến được đây.Hắn không muốn quay trở về "vùng đất hoang dã" phía sau lưng, nơi đó chẳng có gì ngoài cây cỏ và thú vật.Còn về việc tu luyện thì hắn đã mắc kẹt ở cảnh giới gọi là Khai mạch này một thời gian rồi, hắn không biết phải làm gì để tiến tới bước tiếp theo.Và tâm trí hắn đã bị sự cô đơn này dày vò rất lâu rồi.Với những lý do trên hắn muốn mình đánh cược một lần.Nhưng nỗi sợ không phải là thứ có thể bỏ qua một cách dễ dàng như thế.Vô Minh chống người, gập cơ bụng, chạy vài vòng, làm nóng người, rồi cuối cùng đứng trước vực sâu hít thở thật sâu.Hắn tự trấn an mình nói: "Cơ hội là 50-50 à không có thể là 40-60, vì ý thứ hai hợp lý hơn, không lẽ mình xui như thế sao? Mặc dù mình chưa bao giờ thắng trong mấy vụ may mắn như thế này."Vô Minh: "...""Chẳng thấy tốt hơn tí nào!!!". Hắn bất đắt dĩ nói xong rồi hắn thả người xuống vực thẳm không đáy.Lần đầu tiên hắn nhảy vực, cảm giác khá là ngầu.......Vô Minh đang rơi tự do xuống đáy vực, vì lúc nãy quên đếm nên hắn không biết mình rơi thế này bao lâu rồi.Nhưng hắn khá chắc mình đã nhảy xuống cái vực đen thui này ở đâu đó một hoặc hai tiếng trước.Xung quanh thì tối đen, hắn cảm thấy hơi hơi hối hận.Vô Minh ngồi xếp bằng trên không khí, tóc hắn thì dựng thẳng lên do đang rơi tự do, chẳng ngầu tí nào.Cảm giác rơi tự do này khá là thoải mái, cảm giác "tự do" không lẫn vào đâu được.Hắn sờ cằm nghĩ: "Mình rơi thế này cũng được vài tiếng rồi có vẻ như nơi này là trường hợp thứ hai, nhưng cũng không thể biết chắc được vì mình chưa chạm đáy."Hắn quay đầu nhìn bốn phương tám hướng nhưng chẳng có gì ngoài màu đen, giống như bị mù vậy.Khá là khó chịu khi không thể thấy gì.Vô Minh thử tu luyện nhưng không được, nơi này chẳng có một giọt linh khí nào cả.Hắn chấp tay sau đầu than thở: "Rốt cuộc nơi này sâu bao nhiêu thế? Rơi mã... bịch bịch."Khi hắn chưa kịp nói xong, hắn chỉ cảm thấy bị va mạnh một phát rồi mất đi ý thức.Trở lại thảm cảnh 3 giây trước.Khi Vô Minh chưa kịp nói xong, cơ thể hắn rơi xuống trúng một mảng đá nhô ra từ vách vực.Khi va đập cơ thể hắn nhồi lên như một con thú nhồi bông và tiếp tục rơi xuống dưới.Và kết quả hiển nhiên cơ thể hắn không còn một khúc xương lành lặn và thịt thì nát như tương, đúng tiêu chuẩn "Tan Xương Nát Thịt".Chết khá là thương tâm.Một lúc sau.Vô Minh tỉnh dậy luống cuống la lớn: "Cái quái gì thế?!!!!" Hắn cảm nhận xung quanh, hắn biết mình vẫn đang rơi.Hắn khó hiểu lẩm bẩm: "Cái gì vừa xảy ra thế?!! Rơi chúng mổm đá à?"Vậy nghĩa là hành trình rơi tự do này không chỉ chết một lần?!!!!Hắn vỗ trán hối hận, tại sao lại oan nghiệt thế này!!!!...Ps: Cảm thấy hơi tội tội, mà thôi cũng kệ đi