“Quân, em xin lỗi!” Như bị sét đánh, hắn, Tần Quân đến nay vẫn chưa hết mơ hồ. Hắn đi những bước chân lều thều vô định. Trong đầu vẫn không ngừng vang vọng lên lời xin lỗi của vợ hắn. Chưa lúc nào hắn bế tắc cùng cực như lúc này, Tần Quân năm nay đã qua tuổi tam tuần. Hắn và cô ấy đã bên cạnh nhau hơn 10 năm, quen nhau từ thời sinh viên, mối tình đầu. Hai người đã cùng nhau nắm tay mơ mộng những giấc mơ tương lai, mong ước thực hiện được những hoài bão lớn. Từng dòng kí ức như chạy nhẹ qua đầu, hắn không biết hắn đang nghĩ đến điều gì nữa. Xóa đi tất cả, hắn chỉ muốn chạy trốn khỏi hiện thực này. “Reng.. Choang!” Hắn giật mình tỉnh lại, vang vọng đâu đó tiếng chuông nhà thờ chẳng biết nơi đâu vang lên. Bình thường nghe thấy thanh âm này, hắn sẽ cảm thấy thật thanh bình. Nhưng ngày hôm nay, nó lại chói tai đến lạ. Vậy là đã đến 5h chiều rồi. Hắn bỗng hoảng hốt. Đúng rồi, bé Bơ sắp đi học về. Bé Bơ là con gái cưng của hắn. Nếu mà hắn không mau mau đến đón, con bé sẽ phải ngồi chờ một…
Chương 13: 13: Bánh Xe Vận Mệnh Quay Về Vết Cũ
Hệ Thống Cướp Đoạt Khí Vận: Nhân Vật Phụ Phản CôngTác giả: Lê Hoàng LongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Quân, em xin lỗi!” Như bị sét đánh, hắn, Tần Quân đến nay vẫn chưa hết mơ hồ. Hắn đi những bước chân lều thều vô định. Trong đầu vẫn không ngừng vang vọng lên lời xin lỗi của vợ hắn. Chưa lúc nào hắn bế tắc cùng cực như lúc này, Tần Quân năm nay đã qua tuổi tam tuần. Hắn và cô ấy đã bên cạnh nhau hơn 10 năm, quen nhau từ thời sinh viên, mối tình đầu. Hai người đã cùng nhau nắm tay mơ mộng những giấc mơ tương lai, mong ước thực hiện được những hoài bão lớn. Từng dòng kí ức như chạy nhẹ qua đầu, hắn không biết hắn đang nghĩ đến điều gì nữa. Xóa đi tất cả, hắn chỉ muốn chạy trốn khỏi hiện thực này. “Reng.. Choang!” Hắn giật mình tỉnh lại, vang vọng đâu đó tiếng chuông nhà thờ chẳng biết nơi đâu vang lên. Bình thường nghe thấy thanh âm này, hắn sẽ cảm thấy thật thanh bình. Nhưng ngày hôm nay, nó lại chói tai đến lạ. Vậy là đã đến 5h chiều rồi. Hắn bỗng hoảng hốt. Đúng rồi, bé Bơ sắp đi học về. Bé Bơ là con gái cưng của hắn. Nếu mà hắn không mau mau đến đón, con bé sẽ phải ngồi chờ một… Trời đêm âm u, ánh trăng bị những đám mây đen che kín, ánh sáng không sao xiên qua được, làm cho khung cảnh tối đen như mực, không thấy rõ được cả năm ngón tay.Ấy thế mà thỉnh thoảng trên bầu trời vẫn xoẹt qua một tia sáng ngoằn ngoèo rạch phá màn đêm tăm tối, tiếng sấm nổ vang báo hiệu cho cơn mưa đang tới.Tần Quân nằm gục trên lưng ngựa, trên thân máu chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ cả áo bào trắng.Tần Quân mơ hồ không tỉnh, nhưng tay vẫn nắm chặt chuôi đao không buông, lưỡi đao kéo lê dưới đất tạo ra thanh âm nghe rợn người.Hắn lúc này như một con sói đang bị thương, sẵn sàng tất công bất kì kẻ nào dám tiến lại gần.Mưa rồi.Một cơn mưa nhẹ rơi rồi lớn dần, gió thổi vù vù như giận dữ.Nước mưa lạnh như băng bắn vào mặt làm Tần Quân rét buốt, hắn mơ hồ mở mắt.Con ngựa như thông linh, thấy mưa, nó vội vàng chạy ngay vào trong khe đá gần đấy để trú.Quần áo bị mưa làm cho ướt đẫm, hắn kiệt sức ngã nhoài xuống ngựa.Cơn đau bất chợt làm hắn rùng mình tỉnh lại.“Tiểu Phong, ta biết tìm nàng ở đâu?”Thời tiết thất thường như này, hắn biết nàng ấy sẽ không thể rời đi quá xa.Ắt hẳn nàng ấy đang trú mưa ở nơi nào đó xung quanh đây.Thế nhưng thảo nguyên vốn không có đường, cơn mưa bất trợt cũng xóa đi tất cả những dấu vết.Tần Quân nằm im ở dưới đất không hề động đậy, thật lạnh, phải chi lúc này có một đống lửa ở cạnh đây thì tốt biết mấy, như thế thì mình cũng không phải chịu cái rét căm thế này.“Đúng rồi lửa, nếu Tiểu Phong đốt lửa thì sẽ bốc khói, mình sẽ có thể xác định phương hướng để tìm được nàng.”Vui mừng chưa được bao lâu, bỗng nhớ tới điều gì, Tần Quân nở nụ cười giễu cợt:“Dù nàng có đốt lửa, ngoài trời mưa như vậy cũng chẳng thể nào thấy được làn khói bay lên.Hơn nữa nước làm ẩm ướt củi khô, chỉ sợ đêm nay nàng sẽ phải chịu lạnh thôi.”Bỗng một cảm giác nhột nhột nơi tay làm hắn bình tĩnh lại cảm xúc xao động.Nhìn sang, thì ra con ngựa trắng của hắn đang l**m tay hắn.Ngồi dậy, dựa lưng vào vách núi, Tần Quân đưa tay vuốt bờm ngựa.Bạch mã cũng lim dim mắt tỏ vẻ hưởng thụ.Chẳng hiểu sao, hắn cảm giác bạch mã rất đặc biệt.Trong trận chiến kia, chính là nhờ có bạch mã mà hắn mới có thể chạy thoát khỏi.Có đôi khi hắn nghĩ bạch mã chính là do hệ thống đưa đến, nếu không một con ngựa tốt như vậy, tại sao lại không được miêu tả chút xíu gì trong truyện?Nếu thật sự là do hệ thống đưa đến, hẳn là nó có sứ mệnh vô cùng quan trọng nào đó chăng, hoặc nó chính là mấu chốt của điều gì đó.Mà nhắc đến hệ thống, phần thưởng Vô Thượng Thánh Điển kia nó vẫn đang nằm phủ bụi trong góc không được đoái hoài tới.Nghĩ đến đó, Tần Quân không khỏi đáng tiếc báu vật không được trọng dụng.Nếu trong trận chiến kia hắn có được chút võ công, liệu rằng thế trận có thể được xoay chuyển.Sau đó hắn lại nhớ tới nhiệm vụ, đến giờ hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nào cả.Hẳn hệ thống chắc phải đang thất vọng vì tìm phải chủ nhân như hắn đây.Trong đó, nhiệm vụ chính tuyến 1, hắn đã thay đổi một vài tình tiết, không giới thiệu Lý Thừa Ngân cho Tiểu Phong, thế mà nhiệm vụ này vẫn chưa hoàn thành.Nghĩ đến đây sắc mặt Tần Quân dần âm trầm.Chẳng lẽ bánh xe lịch sử sẽ tiếp tục quay trở lại theo quỹ đạo cũ.Khốn kiếp vận mệnh, quả nhiên không dễ đối phó.Đáng lẽ lúc đấy mình không nên sính anh hùng mà ở lại, đáng lẽ mình nên đi theo bên cạnh Tiểu Phong.“A”Tần Quân hét to, cầm đao chém một phát thật mạnh lên vách đá.Lực chấn quá mạnh làm lòng bàn tay hắn bong tróc máu, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau.Tại sao? Rõ ràng lúc ấy mình đã cảm nhận được cô ấy yêu mình rồi mà, hay chỉ là mình ngộ nhận.Nếu cô ấy đã yêu mình, tại sao vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngăn cô ấy yêu Lý Thừa Ngân?Xong như nhớ đến điều gì Tần Quân cười cười, nhưng nụ cười này chẳng thấy chút vui vẻ nào cả, chỉ xem thật sự kh*ng b*.Chẳng phải Vân cô ấy cũng từng rất yêu mình đấy sao? Quãng thời gian mình khó khăn nhất cô ấy vẫn không bỏ đi mà chấp nhận ở lại bên cạnh mình.Nhưng sự thật sau đó thì sao, thật tởm lợm.Tần Quân xiết chặt tay, cơ căng cứng mà run rẩy, cảm xúc không sao bình tĩnh trở lại được.Hắn không khỏi có suy nghĩ điên cuồng:“Chẳng lẽ mình phải g**t ch*t Lý Thừa Ngân?”
Trời đêm âm u, ánh trăng bị những đám mây đen che kín, ánh sáng không sao xiên qua được, làm cho khung cảnh tối đen như mực, không thấy rõ được cả năm ngón tay.
Ấy thế mà thỉnh thoảng trên bầu trời vẫn xoẹt qua một tia sáng ngoằn ngoèo rạch phá màn đêm tăm tối, tiếng sấm nổ vang báo hiệu cho cơn mưa đang tới.
Tần Quân nằm gục trên lưng ngựa, trên thân máu chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ cả áo bào trắng.
Tần Quân mơ hồ không tỉnh, nhưng tay vẫn nắm chặt chuôi đao không buông, lưỡi đao kéo lê dưới đất tạo ra thanh âm nghe rợn người.
Hắn lúc này như một con sói đang bị thương, sẵn sàng tất công bất kì kẻ nào dám tiến lại gần.
Mưa rồi.
Một cơn mưa nhẹ rơi rồi lớn dần, gió thổi vù vù như giận dữ.
Nước mưa lạnh như băng bắn vào mặt làm Tần Quân rét buốt, hắn mơ hồ mở mắt.
Con ngựa như thông linh, thấy mưa, nó vội vàng chạy ngay vào trong khe đá gần đấy để trú.
Quần áo bị mưa làm cho ướt đẫm, hắn kiệt sức ngã nhoài xuống ngựa.
Cơn đau bất chợt làm hắn rùng mình tỉnh lại.
“Tiểu Phong, ta biết tìm nàng ở đâu?”
Thời tiết thất thường như này, hắn biết nàng ấy sẽ không thể rời đi quá xa.
Ắt hẳn nàng ấy đang trú mưa ở nơi nào đó xung quanh đây.
Thế nhưng thảo nguyên vốn không có đường, cơn mưa bất trợt cũng xóa đi tất cả những dấu vết.
Tần Quân nằm im ở dưới đất không hề động đậy, thật lạnh, phải chi lúc này có một đống lửa ở cạnh đây thì tốt biết mấy, như thế thì mình cũng không phải chịu cái rét căm thế này.
“Đúng rồi lửa, nếu Tiểu Phong đốt lửa thì sẽ bốc khói, mình sẽ có thể xác định phương hướng để tìm được nàng.”
Vui mừng chưa được bao lâu, bỗng nhớ tới điều gì, Tần Quân nở nụ cười giễu cợt:
“Dù nàng có đốt lửa, ngoài trời mưa như vậy cũng chẳng thể nào thấy được làn khói bay lên.
Hơn nữa nước làm ẩm ướt củi khô, chỉ sợ đêm nay nàng sẽ phải chịu lạnh thôi.”
Bỗng một cảm giác nhột nhột nơi tay làm hắn bình tĩnh lại cảm xúc xao động.
Nhìn sang, thì ra con ngựa trắng của hắn đang l**m tay hắn.
Ngồi dậy, dựa lưng vào vách núi, Tần Quân đưa tay vuốt bờm ngựa.
Bạch mã cũng lim dim mắt tỏ vẻ hưởng thụ.
Chẳng hiểu sao, hắn cảm giác bạch mã rất đặc biệt.
Trong trận chiến kia, chính là nhờ có bạch mã mà hắn mới có thể chạy thoát khỏi.
Có đôi khi hắn nghĩ bạch mã chính là do hệ thống đưa đến, nếu không một con ngựa tốt như vậy, tại sao lại không được miêu tả chút xíu gì trong truyện?
Nếu thật sự là do hệ thống đưa đến, hẳn là nó có sứ mệnh vô cùng quan trọng nào đó chăng, hoặc nó chính là mấu chốt của điều gì đó.
Mà nhắc đến hệ thống, phần thưởng Vô Thượng Thánh Điển kia nó vẫn đang nằm phủ bụi trong góc không được đoái hoài tới.
Nghĩ đến đó, Tần Quân không khỏi đáng tiếc báu vật không được trọng dụng.
Nếu trong trận chiến kia hắn có được chút võ công, liệu rằng thế trận có thể được xoay chuyển.
Sau đó hắn lại nhớ tới nhiệm vụ, đến giờ hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nào cả.
Hẳn hệ thống chắc phải đang thất vọng vì tìm phải chủ nhân như hắn đây.
Trong đó, nhiệm vụ chính tuyến 1, hắn đã thay đổi một vài tình tiết, không giới thiệu Lý Thừa Ngân cho Tiểu Phong, thế mà nhiệm vụ này vẫn chưa hoàn thành.
Nghĩ đến đây sắc mặt Tần Quân dần âm trầm.
Chẳng lẽ bánh xe lịch sử sẽ tiếp tục quay trở lại theo quỹ đạo cũ.
Khốn kiếp vận mệnh, quả nhiên không dễ đối phó.
Đáng lẽ lúc đấy mình không nên sính anh hùng mà ở lại, đáng lẽ mình nên đi theo bên cạnh Tiểu Phong.
“A”
Tần Quân hét to, cầm đao chém một phát thật mạnh lên vách đá.
Lực chấn quá mạnh làm lòng bàn tay hắn bong tróc máu, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau.
Tại sao? Rõ ràng lúc ấy mình đã cảm nhận được cô ấy yêu mình rồi mà, hay chỉ là mình ngộ nhận.
Nếu cô ấy đã yêu mình, tại sao vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngăn cô ấy yêu Lý Thừa Ngân?
Xong như nhớ đến điều gì Tần Quân cười cười, nhưng nụ cười này chẳng thấy chút vui vẻ nào cả, chỉ xem thật sự kh*ng b*.
Chẳng phải Vân cô ấy cũng từng rất yêu mình đấy sao? Quãng thời gian mình khó khăn nhất cô ấy vẫn không bỏ đi mà chấp nhận ở lại bên cạnh mình.
Nhưng sự thật sau đó thì sao, thật tởm lợm.
Tần Quân xiết chặt tay, cơ căng cứng mà run rẩy, cảm xúc không sao bình tĩnh trở lại được.
Hắn không khỏi có suy nghĩ điên cuồng:
“Chẳng lẽ mình phải g**t ch*t Lý Thừa Ngân?”
Hệ Thống Cướp Đoạt Khí Vận: Nhân Vật Phụ Phản CôngTác giả: Lê Hoàng LongTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Quân, em xin lỗi!” Như bị sét đánh, hắn, Tần Quân đến nay vẫn chưa hết mơ hồ. Hắn đi những bước chân lều thều vô định. Trong đầu vẫn không ngừng vang vọng lên lời xin lỗi của vợ hắn. Chưa lúc nào hắn bế tắc cùng cực như lúc này, Tần Quân năm nay đã qua tuổi tam tuần. Hắn và cô ấy đã bên cạnh nhau hơn 10 năm, quen nhau từ thời sinh viên, mối tình đầu. Hai người đã cùng nhau nắm tay mơ mộng những giấc mơ tương lai, mong ước thực hiện được những hoài bão lớn. Từng dòng kí ức như chạy nhẹ qua đầu, hắn không biết hắn đang nghĩ đến điều gì nữa. Xóa đi tất cả, hắn chỉ muốn chạy trốn khỏi hiện thực này. “Reng.. Choang!” Hắn giật mình tỉnh lại, vang vọng đâu đó tiếng chuông nhà thờ chẳng biết nơi đâu vang lên. Bình thường nghe thấy thanh âm này, hắn sẽ cảm thấy thật thanh bình. Nhưng ngày hôm nay, nó lại chói tai đến lạ. Vậy là đã đến 5h chiều rồi. Hắn bỗng hoảng hốt. Đúng rồi, bé Bơ sắp đi học về. Bé Bơ là con gái cưng của hắn. Nếu mà hắn không mau mau đến đón, con bé sẽ phải ngồi chờ một… Trời đêm âm u, ánh trăng bị những đám mây đen che kín, ánh sáng không sao xiên qua được, làm cho khung cảnh tối đen như mực, không thấy rõ được cả năm ngón tay.Ấy thế mà thỉnh thoảng trên bầu trời vẫn xoẹt qua một tia sáng ngoằn ngoèo rạch phá màn đêm tăm tối, tiếng sấm nổ vang báo hiệu cho cơn mưa đang tới.Tần Quân nằm gục trên lưng ngựa, trên thân máu chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ cả áo bào trắng.Tần Quân mơ hồ không tỉnh, nhưng tay vẫn nắm chặt chuôi đao không buông, lưỡi đao kéo lê dưới đất tạo ra thanh âm nghe rợn người.Hắn lúc này như một con sói đang bị thương, sẵn sàng tất công bất kì kẻ nào dám tiến lại gần.Mưa rồi.Một cơn mưa nhẹ rơi rồi lớn dần, gió thổi vù vù như giận dữ.Nước mưa lạnh như băng bắn vào mặt làm Tần Quân rét buốt, hắn mơ hồ mở mắt.Con ngựa như thông linh, thấy mưa, nó vội vàng chạy ngay vào trong khe đá gần đấy để trú.Quần áo bị mưa làm cho ướt đẫm, hắn kiệt sức ngã nhoài xuống ngựa.Cơn đau bất chợt làm hắn rùng mình tỉnh lại.“Tiểu Phong, ta biết tìm nàng ở đâu?”Thời tiết thất thường như này, hắn biết nàng ấy sẽ không thể rời đi quá xa.Ắt hẳn nàng ấy đang trú mưa ở nơi nào đó xung quanh đây.Thế nhưng thảo nguyên vốn không có đường, cơn mưa bất trợt cũng xóa đi tất cả những dấu vết.Tần Quân nằm im ở dưới đất không hề động đậy, thật lạnh, phải chi lúc này có một đống lửa ở cạnh đây thì tốt biết mấy, như thế thì mình cũng không phải chịu cái rét căm thế này.“Đúng rồi lửa, nếu Tiểu Phong đốt lửa thì sẽ bốc khói, mình sẽ có thể xác định phương hướng để tìm được nàng.”Vui mừng chưa được bao lâu, bỗng nhớ tới điều gì, Tần Quân nở nụ cười giễu cợt:“Dù nàng có đốt lửa, ngoài trời mưa như vậy cũng chẳng thể nào thấy được làn khói bay lên.Hơn nữa nước làm ẩm ướt củi khô, chỉ sợ đêm nay nàng sẽ phải chịu lạnh thôi.”Bỗng một cảm giác nhột nhột nơi tay làm hắn bình tĩnh lại cảm xúc xao động.Nhìn sang, thì ra con ngựa trắng của hắn đang l**m tay hắn.Ngồi dậy, dựa lưng vào vách núi, Tần Quân đưa tay vuốt bờm ngựa.Bạch mã cũng lim dim mắt tỏ vẻ hưởng thụ.Chẳng hiểu sao, hắn cảm giác bạch mã rất đặc biệt.Trong trận chiến kia, chính là nhờ có bạch mã mà hắn mới có thể chạy thoát khỏi.Có đôi khi hắn nghĩ bạch mã chính là do hệ thống đưa đến, nếu không một con ngựa tốt như vậy, tại sao lại không được miêu tả chút xíu gì trong truyện?Nếu thật sự là do hệ thống đưa đến, hẳn là nó có sứ mệnh vô cùng quan trọng nào đó chăng, hoặc nó chính là mấu chốt của điều gì đó.Mà nhắc đến hệ thống, phần thưởng Vô Thượng Thánh Điển kia nó vẫn đang nằm phủ bụi trong góc không được đoái hoài tới.Nghĩ đến đó, Tần Quân không khỏi đáng tiếc báu vật không được trọng dụng.Nếu trong trận chiến kia hắn có được chút võ công, liệu rằng thế trận có thể được xoay chuyển.Sau đó hắn lại nhớ tới nhiệm vụ, đến giờ hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nào cả.Hẳn hệ thống chắc phải đang thất vọng vì tìm phải chủ nhân như hắn đây.Trong đó, nhiệm vụ chính tuyến 1, hắn đã thay đổi một vài tình tiết, không giới thiệu Lý Thừa Ngân cho Tiểu Phong, thế mà nhiệm vụ này vẫn chưa hoàn thành.Nghĩ đến đây sắc mặt Tần Quân dần âm trầm.Chẳng lẽ bánh xe lịch sử sẽ tiếp tục quay trở lại theo quỹ đạo cũ.Khốn kiếp vận mệnh, quả nhiên không dễ đối phó.Đáng lẽ lúc đấy mình không nên sính anh hùng mà ở lại, đáng lẽ mình nên đi theo bên cạnh Tiểu Phong.“A”Tần Quân hét to, cầm đao chém một phát thật mạnh lên vách đá.Lực chấn quá mạnh làm lòng bàn tay hắn bong tróc máu, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau.Tại sao? Rõ ràng lúc ấy mình đã cảm nhận được cô ấy yêu mình rồi mà, hay chỉ là mình ngộ nhận.Nếu cô ấy đã yêu mình, tại sao vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ngăn cô ấy yêu Lý Thừa Ngân?Xong như nhớ đến điều gì Tần Quân cười cười, nhưng nụ cười này chẳng thấy chút vui vẻ nào cả, chỉ xem thật sự kh*ng b*.Chẳng phải Vân cô ấy cũng từng rất yêu mình đấy sao? Quãng thời gian mình khó khăn nhất cô ấy vẫn không bỏ đi mà chấp nhận ở lại bên cạnh mình.Nhưng sự thật sau đó thì sao, thật tởm lợm.Tần Quân xiết chặt tay, cơ căng cứng mà run rẩy, cảm xúc không sao bình tĩnh trở lại được.Hắn không khỏi có suy nghĩ điên cuồng:“Chẳng lẽ mình phải g**t ch*t Lý Thừa Ngân?”