Tác giả:

Quang Nhật Thành, Nguyệt Long Gia Trang Trong sảnh lớn một trung niên tuổi tầm 40 và một thiếu niên tuổi tầm 16 17 đang đứng nói chuyện với nhau Nam tử: - Thiên nhi, lần này lên đường băng mọi cách phải tìm được người đó nghe rõ chưa! Người vừa nói là trung niên kia hắn là Nguyệt Long Quân phụ thân của Nguyệt Long Thiên. Nguyệt Long Thiên khoác một thân trường bào màu đen nghe xong cung kính đáp: - Vâng phụ thân, hài nhi sẽ không để người thất vọng Long nhi ngay sáng mai sẽ lên đường. Nguyệt Long Thiên tu vi Linh Thể Kỳ tầng 2, một yêu thú Long tộc nhưng hắn ngoài đầu óc thông minh ra thì xét về phương diện khác đều bình thường tới không thể bình thường hơn được nữa, do vậy nên dù phụ thân hắn là một trông tứ đại thống lĩnh của Long tộc nhưng tất cả thiên tài yêu tộc đều chẳng xem hắn ra gì, hắn hiện tại ở cái thành chết tiệt này là để tránh mấy tến thiên tài kêu ngạo kia. Nguyệt Long Quân cười lớn tiếng rồi nói: - Tốt, ta đây sẽ chờ tin tốt của ngươi, về phòng nghỉ sớm đi. Sáng hôm…

Chương 36: Nguồn Gốc Hồng Sơn Hoa

Nguyệt Long ThiênTác giả: Shen LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpQuang Nhật Thành, Nguyệt Long Gia Trang Trong sảnh lớn một trung niên tuổi tầm 40 và một thiếu niên tuổi tầm 16 17 đang đứng nói chuyện với nhau Nam tử: - Thiên nhi, lần này lên đường băng mọi cách phải tìm được người đó nghe rõ chưa! Người vừa nói là trung niên kia hắn là Nguyệt Long Quân phụ thân của Nguyệt Long Thiên. Nguyệt Long Thiên khoác một thân trường bào màu đen nghe xong cung kính đáp: - Vâng phụ thân, hài nhi sẽ không để người thất vọng Long nhi ngay sáng mai sẽ lên đường. Nguyệt Long Thiên tu vi Linh Thể Kỳ tầng 2, một yêu thú Long tộc nhưng hắn ngoài đầu óc thông minh ra thì xét về phương diện khác đều bình thường tới không thể bình thường hơn được nữa, do vậy nên dù phụ thân hắn là một trông tứ đại thống lĩnh của Long tộc nhưng tất cả thiên tài yêu tộc đều chẳng xem hắn ra gì, hắn hiện tại ở cái thành chết tiệt này là để tránh mấy tến thiên tài kêu ngạo kia. Nguyệt Long Quân cười lớn tiếng rồi nói: - Tốt, ta đây sẽ chờ tin tốt của ngươi, về phòng nghỉ sớm đi. Sáng hôm… Sau khi tên kia nghe hắn nói xong thì xám mặt hỏi:- Ngươi...ngươi chính là chủ của nơi này sao!?.Hắn cười gât đầu nói:- Đúng thế.Kẻ kia lui lại vài bước hỏi thêm:- Ngươi, ngươi là tu sĩ?.Hắn gật đầu thảng nhiên nói:- Đúng thế, ngươi sợ sao?.Kể kia nói:- Không, ta không sợ ngươi, chỉ hơi giật mình mà thôi.Hắn cười nói:- Không sợ thì tốt.Sau khi nói xong hắn liền tiến lên vài bước, kẻ kia thấy thế cũng vội lùi lại nhưng không may khi hắn vừa lùi được hai bước thì lưng đã đụng vào vách tường.Hắn hỏi gấp:- Ngươi định làm gì ta?.Nguyệt cười đáp:- Chẳng làm gì cả, mà không phải ngươi bảo rằng không sợ ta sao, vậy tại sao ta đi tới thì ngươi lại lùi lại thế?.Kẻ kia liền đáp:- Tại ta không thích đứng gần nam nhân mà thôi.Nguyệt cười nói:- Vậy để ta giúp ngươi tránh xa nam nhân ở đây nhé.Nói rồi hắn không cần biết kẻ kia có đồng ý hay không hắn liền lao đến chụp áo tên kia lại rồi chỉ trong chưa đầy hai nhịp thở tên kia liền thấy mình đã ở bên ngoài của tửu lâu, sau khi kiến thức được thủ đoạn của tu sĩ hắn liền chạy đi hòng tránh càng xa cái tửu lâu này càng tốt, trong khi đó tại tửu lâu tên lâu chủ đã lên đến nơi được sắp xếp cho toàn bộ người nhà của hắn rồi.Hắn đi đến bàn rồi từ từ ngồi vào chiếc ghế còn trống sau đó ra lệnh cho tiểu nhị:- Ngươi gọi hai tên nữa lên đây hầu trà cho mọi người.Tiểu nhị cúi đầu đáp:- Vâng lâu chủ đại nhân.Sau khi tiểu nhị đi thì Lãnh Phiêu hỏi:- Này ngươi giải quyết kẻ gây sự kia như thế nào đấy?.Hắn nghiêng đầu đáp:- Thì ném hắn khỏi tửu lâu thôi, chứ không lẽ với thân phận của đệ mà lại đi hơn thua với phàm nhân sao?.Lãnh Phiêu không đấp mà hỏi tiếp:- Ta thấy hình như hắn không biết thân phận của ngươi a, và hắn hình như cũng là lần đầu gặp ngươi đi, nếu không thì tại sao người khác gặp ngươi điều cúi đầu chảo còn hắn thì lại nói chuyện với ngươi một cách bình thường như vậy?.Hắn gật đầu đáp:- Tỷ nói ta mới để ý a, mà khoan, tỷ dùng thần thức theo dõi ta?.Nàng thản nhiên đáp:- Đúng vậy, có gì không được sao?.Hắn lắc đầu đáp:- Không có, đệ chỉ là không quen thôi.Lãnh Phiêu cười nhẹ, một nụ cười hiếm thấy trên gương mặt nàng, nàng nói:- Biểu đệ lạnh lùng của ta mà cũng biết khó chịu sao, hiếm thấy hiếm thấy nha.Nguyệt Ngân Linh lên tiếng:- Này biểu đệ à, ngươi nói thêm cho ta về loại hao Hồng Sơn gì đó đi.Hắn cười trả lời:- Sao đột nhiên Ngân Linh tỷ lại có tâm trạng tìm hiểu về hoa cỏ vậy?.Ngân Linh thần bí đáp:- Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần nói cho ta biết thứ ta cần là được rồi.Hắn gật đầu đáp:- Được rồi để đệ nói, Hồng Sơn Hoa là loại hoa xuất sứ từ một đất nước cổ xưa có tên là Phù Tang, nơi đó cách xa Viễn Thanh Đế Quốc đến hàng trăm vạn dặm, và cực kỳ hung hiểm, vì nó từ lâu đã bị ma tộc khống chế để bành trướng thế lực muốn đến nơi đó trừ phi tu vi của kẻ đó phải đạt vào chân tiên bằng không, hắn chì có đến mà không có về, còn về việc làm sao đệ biết thì...đệ thích đọc sách cổ nên vô tình đọc được mà thôi.Ngân Linh không tin hỏi:- Nếu ngươi nói như thế vậy làm sao ngươi lại nắm trong tay những gốc Hồng Sơn Hoa này?.Hắn hớp một ngụm trà rồi nói:- Là đệ trong một lần lịch luyện vô tình tìm được hạt giống hoa này trên người của một tộc nhân ma tộc đã chết.Ngân Linh nói:- Ngươi tìm được vậy làm dao ngươi biết đó chắc chắn là hạt giống của loại hoa này?.Hắn đưa cô một cuốn sách cũ rồi nói:- Đọc đi rồi tỷ biết, còn giờ thì về thôi đã dạo cả thành rồi, đệ còn phải từ biệt mẫu thân để hai ngày nữa đồng hành cùng mọi người đến Đế Đô a, có chuyện gì đến lúc đó rồi nói tiếp có được không?.Vị biểu ca từng hỏi chuyện hắn tán đông nói:- Thiên Tam nói đúng đấy, chúng ta nên về thôi nhị bá mẫu yêu thương đệ ấy như vậy nên để hai người trò chuyện đi, bây giờ đi đến nhàu một năm nữa mới có thể trở về a nếu không để bọn họ từ biệt e là bá mẫu sẽ đến tận Đế Đô để thăm đệ ấy cũng nên.Sau khi mọi người đồng ý thì tất cả cùng nhau trở về, khi về đến phủ hắn liền đi đến tiểu viện của phụ mẫu hắn.

Sau khi tên kia nghe hắn nói xong thì xám mặt hỏi:

- Ngươi...ngươi chính là chủ của nơi này sao!?.

Hắn cười gât đầu nói:

- Đúng thế.

Kẻ kia lui lại vài bước hỏi thêm:

- Ngươi, ngươi là tu sĩ?.

Hắn gật đầu thảng nhiên nói:

- Đúng thế, ngươi sợ sao?.

Kể kia nói:

- Không, ta không sợ ngươi, chỉ hơi giật mình mà thôi.

Hắn cười nói:

- Không sợ thì tốt.

Sau khi nói xong hắn liền tiến lên vài bước, kẻ kia thấy thế cũng vội lùi lại nhưng không may khi hắn vừa lùi được hai bước thì lưng đã đụng vào vách tường.

Hắn hỏi gấp:

- Ngươi định làm gì ta?.

Nguyệt cười đáp:

- Chẳng làm gì cả, mà không phải ngươi bảo rằng không sợ ta sao, vậy tại sao ta đi tới thì ngươi lại lùi lại thế?.

Kẻ kia liền đáp:

- Tại ta không thích đứng gần nam nhân mà thôi.

Nguyệt cười nói:

- Vậy để ta giúp ngươi tránh xa nam nhân ở đây nhé.

Nói rồi hắn không cần biết kẻ kia có đồng ý hay không hắn liền lao đến chụp áo tên kia lại rồi chỉ trong chưa đầy hai nhịp thở tên kia liền thấy mình đã ở bên ngoài của tửu lâu, sau khi kiến thức được thủ đoạn của tu sĩ hắn liền chạy đi hòng tránh càng xa cái tửu lâu này càng tốt, trong khi đó tại tửu lâu tên lâu chủ đã lên đến nơi được sắp xếp cho toàn bộ người nhà của hắn rồi.

Hắn đi đến bàn rồi từ từ ngồi vào chiếc ghế còn trống sau đó ra lệnh cho tiểu nhị:

- Ngươi gọi hai tên nữa lên đây hầu trà cho mọi người.

Tiểu nhị cúi đầu đáp:

- Vâng lâu chủ đại nhân.

Sau khi tiểu nhị đi thì Lãnh Phiêu hỏi:

- Này ngươi giải quyết kẻ gây sự kia như thế nào đấy?.

Hắn nghiêng đầu đáp:

- Thì ném hắn khỏi tửu lâu thôi, chứ không lẽ với thân phận của đệ mà lại đi hơn thua với phàm nhân sao?.

Lãnh Phiêu không đấp mà hỏi tiếp:

- Ta thấy hình như hắn không biết thân phận của ngươi a, và hắn hình như cũng là lần đầu gặp ngươi đi, nếu không thì tại sao người khác gặp ngươi điều cúi đầu chảo còn hắn thì lại nói chuyện với ngươi một cách bình thường như vậy?.

Hắn gật đầu đáp:

- Tỷ nói ta mới để ý a, mà khoan, tỷ dùng thần thức theo dõi ta?.

Nàng thản nhiên đáp:

- Đúng vậy, có gì không được sao?.

Hắn lắc đầu đáp:

- Không có, đệ chỉ là không quen thôi.

Lãnh Phiêu cười nhẹ, một nụ cười hiếm thấy trên gương mặt nàng, nàng nói:

- Biểu đệ lạnh lùng của ta mà cũng biết khó chịu sao, hiếm thấy hiếm thấy nha.

Nguyệt Ngân Linh lên tiếng:

- Này biểu đệ à, ngươi nói thêm cho ta về loại hao Hồng Sơn gì đó đi.

Hắn cười trả lời:

- Sao đột nhiên Ngân Linh tỷ lại có tâm trạng tìm hiểu về hoa cỏ vậy?.

Ngân Linh thần bí đáp:

- Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần nói cho ta biết thứ ta cần là được rồi.

Hắn gật đầu đáp:

- Được rồi để đệ nói, Hồng Sơn Hoa là loại hoa xuất sứ từ một đất nước cổ xưa có tên là Phù Tang, nơi đó cách xa Viễn Thanh Đế Quốc đến hàng trăm vạn dặm, và cực kỳ hung hiểm, vì nó từ lâu đã bị ma tộc khống chế để bành trướng thế lực muốn đến nơi đó trừ phi tu vi của kẻ đó phải đạt vào chân tiên bằng không, hắn chì có đến mà không có về, còn về việc làm sao đệ biết thì...đệ thích đọc sách cổ nên vô tình đọc được mà thôi.

Ngân Linh không tin hỏi:

- Nếu ngươi nói như thế vậy làm sao ngươi lại nắm trong tay những gốc Hồng Sơn Hoa này?.

Hắn hớp một ngụm trà rồi nói:

- Là đệ trong một lần lịch luyện vô tình tìm được hạt giống hoa này trên người của một tộc nhân ma tộc đã chết.

Ngân Linh nói:

- Ngươi tìm được vậy làm dao ngươi biết đó chắc chắn là hạt giống của loại hoa này?.

Hắn đưa cô một cuốn sách cũ rồi nói:

- Đọc đi rồi tỷ biết, còn giờ thì về thôi đã dạo cả thành rồi, đệ còn phải từ biệt mẫu thân để hai ngày nữa đồng hành cùng mọi người đến Đế Đô a, có chuyện gì đến lúc đó rồi nói tiếp có được không?.

Vị biểu ca từng hỏi chuyện hắn tán đông nói:

- Thiên Tam nói đúng đấy, chúng ta nên về thôi nhị bá mẫu yêu thương đệ ấy như vậy nên để hai người trò chuyện đi, bây giờ đi đến nhàu một năm nữa mới có thể trở về a nếu không để bọn họ từ biệt e là bá mẫu sẽ đến tận Đế Đô để thăm đệ ấy cũng nên.

Sau khi mọi người đồng ý thì tất cả cùng nhau trở về, khi về đến phủ hắn liền đi đến tiểu viện của phụ mẫu hắn.

Nguyệt Long ThiênTác giả: Shen LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpQuang Nhật Thành, Nguyệt Long Gia Trang Trong sảnh lớn một trung niên tuổi tầm 40 và một thiếu niên tuổi tầm 16 17 đang đứng nói chuyện với nhau Nam tử: - Thiên nhi, lần này lên đường băng mọi cách phải tìm được người đó nghe rõ chưa! Người vừa nói là trung niên kia hắn là Nguyệt Long Quân phụ thân của Nguyệt Long Thiên. Nguyệt Long Thiên khoác một thân trường bào màu đen nghe xong cung kính đáp: - Vâng phụ thân, hài nhi sẽ không để người thất vọng Long nhi ngay sáng mai sẽ lên đường. Nguyệt Long Thiên tu vi Linh Thể Kỳ tầng 2, một yêu thú Long tộc nhưng hắn ngoài đầu óc thông minh ra thì xét về phương diện khác đều bình thường tới không thể bình thường hơn được nữa, do vậy nên dù phụ thân hắn là một trông tứ đại thống lĩnh của Long tộc nhưng tất cả thiên tài yêu tộc đều chẳng xem hắn ra gì, hắn hiện tại ở cái thành chết tiệt này là để tránh mấy tến thiên tài kêu ngạo kia. Nguyệt Long Quân cười lớn tiếng rồi nói: - Tốt, ta đây sẽ chờ tin tốt của ngươi, về phòng nghỉ sớm đi. Sáng hôm… Sau khi tên kia nghe hắn nói xong thì xám mặt hỏi:- Ngươi...ngươi chính là chủ của nơi này sao!?.Hắn cười gât đầu nói:- Đúng thế.Kẻ kia lui lại vài bước hỏi thêm:- Ngươi, ngươi là tu sĩ?.Hắn gật đầu thảng nhiên nói:- Đúng thế, ngươi sợ sao?.Kể kia nói:- Không, ta không sợ ngươi, chỉ hơi giật mình mà thôi.Hắn cười nói:- Không sợ thì tốt.Sau khi nói xong hắn liền tiến lên vài bước, kẻ kia thấy thế cũng vội lùi lại nhưng không may khi hắn vừa lùi được hai bước thì lưng đã đụng vào vách tường.Hắn hỏi gấp:- Ngươi định làm gì ta?.Nguyệt cười đáp:- Chẳng làm gì cả, mà không phải ngươi bảo rằng không sợ ta sao, vậy tại sao ta đi tới thì ngươi lại lùi lại thế?.Kẻ kia liền đáp:- Tại ta không thích đứng gần nam nhân mà thôi.Nguyệt cười nói:- Vậy để ta giúp ngươi tránh xa nam nhân ở đây nhé.Nói rồi hắn không cần biết kẻ kia có đồng ý hay không hắn liền lao đến chụp áo tên kia lại rồi chỉ trong chưa đầy hai nhịp thở tên kia liền thấy mình đã ở bên ngoài của tửu lâu, sau khi kiến thức được thủ đoạn của tu sĩ hắn liền chạy đi hòng tránh càng xa cái tửu lâu này càng tốt, trong khi đó tại tửu lâu tên lâu chủ đã lên đến nơi được sắp xếp cho toàn bộ người nhà của hắn rồi.Hắn đi đến bàn rồi từ từ ngồi vào chiếc ghế còn trống sau đó ra lệnh cho tiểu nhị:- Ngươi gọi hai tên nữa lên đây hầu trà cho mọi người.Tiểu nhị cúi đầu đáp:- Vâng lâu chủ đại nhân.Sau khi tiểu nhị đi thì Lãnh Phiêu hỏi:- Này ngươi giải quyết kẻ gây sự kia như thế nào đấy?.Hắn nghiêng đầu đáp:- Thì ném hắn khỏi tửu lâu thôi, chứ không lẽ với thân phận của đệ mà lại đi hơn thua với phàm nhân sao?.Lãnh Phiêu không đấp mà hỏi tiếp:- Ta thấy hình như hắn không biết thân phận của ngươi a, và hắn hình như cũng là lần đầu gặp ngươi đi, nếu không thì tại sao người khác gặp ngươi điều cúi đầu chảo còn hắn thì lại nói chuyện với ngươi một cách bình thường như vậy?.Hắn gật đầu đáp:- Tỷ nói ta mới để ý a, mà khoan, tỷ dùng thần thức theo dõi ta?.Nàng thản nhiên đáp:- Đúng vậy, có gì không được sao?.Hắn lắc đầu đáp:- Không có, đệ chỉ là không quen thôi.Lãnh Phiêu cười nhẹ, một nụ cười hiếm thấy trên gương mặt nàng, nàng nói:- Biểu đệ lạnh lùng của ta mà cũng biết khó chịu sao, hiếm thấy hiếm thấy nha.Nguyệt Ngân Linh lên tiếng:- Này biểu đệ à, ngươi nói thêm cho ta về loại hao Hồng Sơn gì đó đi.Hắn cười trả lời:- Sao đột nhiên Ngân Linh tỷ lại có tâm trạng tìm hiểu về hoa cỏ vậy?.Ngân Linh thần bí đáp:- Chuyện này ngươi không cần biết, chỉ cần nói cho ta biết thứ ta cần là được rồi.Hắn gật đầu đáp:- Được rồi để đệ nói, Hồng Sơn Hoa là loại hoa xuất sứ từ một đất nước cổ xưa có tên là Phù Tang, nơi đó cách xa Viễn Thanh Đế Quốc đến hàng trăm vạn dặm, và cực kỳ hung hiểm, vì nó từ lâu đã bị ma tộc khống chế để bành trướng thế lực muốn đến nơi đó trừ phi tu vi của kẻ đó phải đạt vào chân tiên bằng không, hắn chì có đến mà không có về, còn về việc làm sao đệ biết thì...đệ thích đọc sách cổ nên vô tình đọc được mà thôi.Ngân Linh không tin hỏi:- Nếu ngươi nói như thế vậy làm sao ngươi lại nắm trong tay những gốc Hồng Sơn Hoa này?.Hắn hớp một ngụm trà rồi nói:- Là đệ trong một lần lịch luyện vô tình tìm được hạt giống hoa này trên người của một tộc nhân ma tộc đã chết.Ngân Linh nói:- Ngươi tìm được vậy làm dao ngươi biết đó chắc chắn là hạt giống của loại hoa này?.Hắn đưa cô một cuốn sách cũ rồi nói:- Đọc đi rồi tỷ biết, còn giờ thì về thôi đã dạo cả thành rồi, đệ còn phải từ biệt mẫu thân để hai ngày nữa đồng hành cùng mọi người đến Đế Đô a, có chuyện gì đến lúc đó rồi nói tiếp có được không?.Vị biểu ca từng hỏi chuyện hắn tán đông nói:- Thiên Tam nói đúng đấy, chúng ta nên về thôi nhị bá mẫu yêu thương đệ ấy như vậy nên để hai người trò chuyện đi, bây giờ đi đến nhàu một năm nữa mới có thể trở về a nếu không để bọn họ từ biệt e là bá mẫu sẽ đến tận Đế Đô để thăm đệ ấy cũng nên.Sau khi mọi người đồng ý thì tất cả cùng nhau trở về, khi về đến phủ hắn liền đi đến tiểu viện của phụ mẫu hắn.

Chương 36: Nguồn Gốc Hồng Sơn Hoa