Trong căn phòng u tối, Hứa Nhiên đeo cặp kính đen dày cộp, mái tóc lòa xòa che đi đôi mắt thâm quầng. Trước mặt anh, màn hình máy tính liên tục cuộn qua một chuỗi dài bình luận. Ánh sáng trắng lập lòe từ màn hình hắt lên gương mặt anh, khiến vẻ u ám càng thêm rõ rệt. Tất cả những bình luận ấy đều đang chỉ trích điểm đánh giá thấp của một game chữ do anh tạo ra. "Cái game rác này, sao nhân vật nam bệnh kiều vẫn không công lược được? Mấy ngày rồi đấy nhé, tác giả làm ăn kiểu gì vậy?" "Tôi đến chịu! Hảo cảm lên 99 là đứng, thoát ra vào lại còn về 0. Sửa lỗi nhanh giùm cái được không?" "Làm ơn đi, tôi còn đang chờ được yêu đương với nam phụ bệnh kiều kia mà..." "Tác giả trả tiền lại đây. Tôi vào hố chỉ vì anh nam phụ, nạp cả trăm tệ rồi vẫn chưa công lược thành công!" "Trả tiền +1" "Trả tiền +2" "Trả tiền +3"... Hứa Nhiên nhấp vào tin nhắn, phát hiện là biên tập viên đã gửi cho anh. "Anh yêu ~~~ bên em đã kiểm tra, tác phẩm không có lỗi gì hết ạ. Anh thử xem lại có phải lỗi do sắp xếp dữ…

Truyện chữ