"Đồ đệ, đừng làm loạn!" Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ. "Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..." Diệp Hi Hòa lúc này trông hệt như một đầu dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể tr@n truồng, sắp mất kiểm soát! "Không thể! Ta là vi sư của con, sao con dám làm chuyện đó với ta?" Yêu Cơ thực sự hơi hoảng, sớm biết vậy thì cô đã không đuổi mấy vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hi Hòa xuống núi trước rồi, nếu không chẳng đến lượt mình trở thành cừu non! Thế nhưng Diệp Hi Hòa thực sự không chịu được nữa, hắn gầm lên một tiếng... "Nghịch đồ! Con dám..." "A..." Mười tiếng sau, cơn mưa tầm tã dừng lại. Yêu Cơ nằm trên tảng đá, ánh mắt đờ đẫn, cả người rệu rã không còn sức lực nào để cử động một ngón tay. Trái lại, Diệp Hi Hòa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn thương tích khắp người sư phụ mà rầu rĩ vô cùng! Hắn vốn là là thiếu gia của nhà họ Diệp…
Chương 62: Bắt giữ
Võ Thánh Diệp Hi HòaTác giả: Dật DanhTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Kiếm Hiệp"Đồ đệ, đừng làm loạn!" Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ. "Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..." Diệp Hi Hòa lúc này trông hệt như một đầu dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể tr@n truồng, sắp mất kiểm soát! "Không thể! Ta là vi sư của con, sao con dám làm chuyện đó với ta?" Yêu Cơ thực sự hơi hoảng, sớm biết vậy thì cô đã không đuổi mấy vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hi Hòa xuống núi trước rồi, nếu không chẳng đến lượt mình trở thành cừu non! Thế nhưng Diệp Hi Hòa thực sự không chịu được nữa, hắn gầm lên một tiếng... "Nghịch đồ! Con dám..." "A..." Mười tiếng sau, cơn mưa tầm tã dừng lại. Yêu Cơ nằm trên tảng đá, ánh mắt đờ đẫn, cả người rệu rã không còn sức lực nào để cử động một ngón tay. Trái lại, Diệp Hi Hòa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn thương tích khắp người sư phụ mà rầu rĩ vô cùng! Hắn vốn là là thiếu gia của nhà họ Diệp… Không hề có bóng dáng Vương Nguyên Bảo trong hội thương mại Nhật Bản, chỉ có vài người phụ nữ đang ôm nhau co quắp lại khóc lóc.Những người này đều có khuôn mặt đặc trưng của người nước Hạ nên Diệp Hi Hòa có thể khẳng định bọn họ đều là phụ nữ của Vương Nguyên Bảo."Vương Nguyên Bảo ở đâu?”Diệp Hi Hòa hung hăng tóm lấy một người phụ nữ hỏi."Hu hu, ông ta... Ông ta bỏ chạy rồi, không chịu đưa chúng tôi đi cùng, ông ta chê chúng tôi là gánh nặng..."Người phụ nữ này khóc sướt mướt nói, không biết là vợ bé thứ bao nhiêu của Vương Nguyên Bảo."Chạy rồi?"Trong cơn tức giận, Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn sau sau, chỉ thấy ở đó đúng thật có một cánh cửa. Hẳn Vương Nguyên Bảo đã nhanh chân chuồn mất trước khi hắn giết vào hội thương mại Nhật Bản.Ông ta thực sự rất xảo quyệt, không hoàn toàn tin tưởng người Nhật Bản cũng như chưa từng đặt hết vốn liếng lên bọn họ."Ông ta đi đâu rồi? Không nói thật, tôi sẽ giết tất cả các người!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói. "Không... Không biết..."Mấy người phụ nữ khóc lóc, một trong số đó lớn tuổi nhất, hẳn là vợ cả của Vương Nguyên Bảo, thế nhưng ông ta vẫn bỏ bà ta lại.Lúc này, bà ta vừa khóc vừa nói: "Cái tên không có lương tâm kia vứt chúng tôi lại đây rồi bỏ trốn một mình, còn bảo chúng tôi chuyển lời đến anh...""Cái gì?""Hai ngày nữa, ông ta sẽ chủ động đến gặp cậu tại nghĩa trang Diệp Thị.""Đến lúc đó, ông ta sẽ dẫn theo vị đại nhân kia và tất cả những người đã từng huỷ diệt nhà họ Diệp, chấm dứt mọi chuyện!""Vậy nên cậu không cần phí sức tìm ông ta, cậu sẽ không tìm được đâu..."Nghe vậy, Diệp Hi Hòa khế nheo mắt, hai ngày sau? Nghĩa trang Diệp Thị?Nói như vậy, Vương Nguyên Bảo thật sự muốn cá chết lưới rách với hắn à, hay là ông ta đi tìm vị đại nhân mình nương nhờ năm xưa?Vậy cũng tốt.Ngày hôm đó, hắn sẽ cho tất cả mọi người trong dòng họ một câu trả lời thỏa đáng! Sau đó Diệp Hi Hòa liếc đám phụ nữ nhà họ Vương đang ngồi khóc trên mặt đất: "Đừng trách tôi tàn nhãn, năm đó Vương Nguyên Bảo dẫn người giết cả họ nhà tôi cho nên tôi không thể giữ các người lại."Nói xong, hắn giơ tay lên, định vỗ tất cả những người đã từng đầu ấp tay gối với Vương Nguyên Bảo thành bãi máu.Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ: "Dừng tay!!!"Ngay lập tức, một nhóm quân lính Đại Hạ khí thế hừng hực xông vào.Nhóm người này do một người đàn ông trung niên dẫn đầu, theo sau là toàn bộ cấp dưới cầm súng đã lên nòng."Diệp Hi Hòa, dừng tay lại! Ngay trước mặt Thượng úy mà cậu vẫn dám giết chóc bừa bãi?"Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Hi Hòa rồi hỏi.Diệp Hi Hòa ngẩng đầu nhìn đám quân nhân, lạnh nhạt hỏi: "Ai phái các người tới?""Diệp Hi Hòa, bây giờ tôi ra lệnh bắt giữ cậu vì tội giết người vô tội, đồng thời ảnh hưởng đến tình hữu nghị quốc tế, đây là quân lệnh!"Người đàn ông trung niên đôt nhiên qiơ quân lênh trong tay lên nói với Diệp Hi Hòa.Cách đây không lâu, ông ta nhận được tin báo có người đang giết người trong hội thương mại Nhật Bản, hung thủ chính là thiếu gia Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp năm đó.
Không hề có bóng dáng Vương Nguyên Bảo trong hội thương mại Nhật Bản, chỉ có vài người phụ nữ đang ôm nhau co quắp lại khóc lóc.
Những người này đều có khuôn mặt đặc trưng của người nước Hạ nên Diệp Hi Hòa có thể khẳng định bọn họ đều là phụ nữ của Vương Nguyên Bảo.
"Vương Nguyên Bảo ở đâu?”
Diệp Hi Hòa hung hăng tóm lấy một người phụ nữ hỏi.
"Hu hu, ông ta... Ông ta bỏ chạy rồi, không chịu đưa chúng tôi đi cùng, ông ta chê chúng tôi là gánh nặng..."
Người phụ nữ này khóc sướt mướt nói, không biết là vợ bé thứ bao nhiêu của Vương Nguyên Bảo.
"Chạy rồi?"
Trong cơn tức giận, Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn sau sau, chỉ thấy ở đó đúng thật có một cánh cửa. Hẳn Vương Nguyên Bảo đã nhanh chân chuồn mất trước khi hắn giết vào hội thương mại Nhật Bản.
Ông ta thực sự rất xảo quyệt, không hoàn toàn tin tưởng người Nhật Bản cũng như chưa từng đặt hết vốn liếng lên bọn họ.
"Ông ta đi đâu rồi? Không nói thật, tôi sẽ giết tất cả các người!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Không... Không biết..."
Mấy người phụ nữ khóc lóc, một trong số đó lớn tuổi nhất, hẳn là vợ cả của Vương Nguyên Bảo, thế nhưng ông ta vẫn bỏ bà ta lại.
Lúc này, bà ta vừa khóc vừa nói: "Cái tên không có lương tâm kia vứt chúng tôi lại đây rồi bỏ trốn một mình, còn bảo chúng tôi chuyển lời đến anh..."
"Cái gì?"
"Hai ngày nữa, ông ta sẽ chủ động đến gặp cậu tại nghĩa trang Diệp Thị."
"Đến lúc đó, ông ta sẽ dẫn theo vị đại nhân kia và tất cả những người đã từng huỷ diệt nhà họ Diệp, chấm dứt mọi chuyện!"
"Vậy nên cậu không cần phí sức tìm ông ta, cậu sẽ không tìm được đâu..."
Nghe vậy, Diệp Hi Hòa khế nheo mắt, hai ngày sau? Nghĩa trang Diệp Thị?
Nói như vậy, Vương Nguyên Bảo thật sự muốn cá chết lưới rách với hắn à, hay là ông ta đi tìm vị đại nhân mình nương nhờ năm xưa?
Vậy cũng tốt.
Ngày hôm đó, hắn sẽ cho tất cả mọi người trong dòng họ một câu trả lời thỏa đáng!
Sau đó Diệp Hi Hòa liếc đám phụ nữ nhà họ Vương đang ngồi khóc trên mặt đất: "Đừng trách tôi tàn nhãn, năm đó Vương Nguyên Bảo dẫn người giết cả họ nhà tôi cho nên tôi không thể giữ các người lại."
Nói xong, hắn giơ tay lên, định vỗ tất cả những người đã từng đầu ấp tay gối với Vương Nguyên Bảo thành bãi máu.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ: "Dừng tay!!!"
Ngay lập tức, một nhóm quân lính Đại Hạ khí thế hừng hực xông vào.
Nhóm người này do một người đàn ông trung niên dẫn đầu, theo sau là toàn bộ cấp dưới cầm súng đã lên nòng.
"Diệp Hi Hòa, dừng tay lại! Ngay trước mặt Thượng úy mà cậu vẫn dám giết chóc bừa bãi?"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Hi Hòa rồi hỏi.
Diệp Hi Hòa ngẩng đầu nhìn đám quân nhân, lạnh nhạt hỏi: "Ai phái các người tới?"
"Diệp Hi Hòa, bây giờ tôi ra lệnh bắt giữ cậu vì tội giết người vô tội, đồng thời ảnh hưởng đến tình hữu nghị quốc tế, đây là quân lệnh!"
Người đàn ông trung niên đôt nhiên qiơ quân lênh trong tay lên nói với Diệp Hi Hòa.
Cách đây không lâu, ông ta nhận được tin báo có người đang giết người trong hội thương mại Nhật Bản, hung thủ chính là thiếu gia Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp năm đó.
Võ Thánh Diệp Hi HòaTác giả: Dật DanhTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Kiếm Hiệp"Đồ đệ, đừng làm loạn!" Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ. "Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..." Diệp Hi Hòa lúc này trông hệt như một đầu dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể tr@n truồng, sắp mất kiểm soát! "Không thể! Ta là vi sư của con, sao con dám làm chuyện đó với ta?" Yêu Cơ thực sự hơi hoảng, sớm biết vậy thì cô đã không đuổi mấy vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hi Hòa xuống núi trước rồi, nếu không chẳng đến lượt mình trở thành cừu non! Thế nhưng Diệp Hi Hòa thực sự không chịu được nữa, hắn gầm lên một tiếng... "Nghịch đồ! Con dám..." "A..." Mười tiếng sau, cơn mưa tầm tã dừng lại. Yêu Cơ nằm trên tảng đá, ánh mắt đờ đẫn, cả người rệu rã không còn sức lực nào để cử động một ngón tay. Trái lại, Diệp Hi Hòa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn thương tích khắp người sư phụ mà rầu rĩ vô cùng! Hắn vốn là là thiếu gia của nhà họ Diệp… Không hề có bóng dáng Vương Nguyên Bảo trong hội thương mại Nhật Bản, chỉ có vài người phụ nữ đang ôm nhau co quắp lại khóc lóc.Những người này đều có khuôn mặt đặc trưng của người nước Hạ nên Diệp Hi Hòa có thể khẳng định bọn họ đều là phụ nữ của Vương Nguyên Bảo."Vương Nguyên Bảo ở đâu?”Diệp Hi Hòa hung hăng tóm lấy một người phụ nữ hỏi."Hu hu, ông ta... Ông ta bỏ chạy rồi, không chịu đưa chúng tôi đi cùng, ông ta chê chúng tôi là gánh nặng..."Người phụ nữ này khóc sướt mướt nói, không biết là vợ bé thứ bao nhiêu của Vương Nguyên Bảo."Chạy rồi?"Trong cơn tức giận, Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn sau sau, chỉ thấy ở đó đúng thật có một cánh cửa. Hẳn Vương Nguyên Bảo đã nhanh chân chuồn mất trước khi hắn giết vào hội thương mại Nhật Bản.Ông ta thực sự rất xảo quyệt, không hoàn toàn tin tưởng người Nhật Bản cũng như chưa từng đặt hết vốn liếng lên bọn họ."Ông ta đi đâu rồi? Không nói thật, tôi sẽ giết tất cả các người!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói. "Không... Không biết..."Mấy người phụ nữ khóc lóc, một trong số đó lớn tuổi nhất, hẳn là vợ cả của Vương Nguyên Bảo, thế nhưng ông ta vẫn bỏ bà ta lại.Lúc này, bà ta vừa khóc vừa nói: "Cái tên không có lương tâm kia vứt chúng tôi lại đây rồi bỏ trốn một mình, còn bảo chúng tôi chuyển lời đến anh...""Cái gì?""Hai ngày nữa, ông ta sẽ chủ động đến gặp cậu tại nghĩa trang Diệp Thị.""Đến lúc đó, ông ta sẽ dẫn theo vị đại nhân kia và tất cả những người đã từng huỷ diệt nhà họ Diệp, chấm dứt mọi chuyện!""Vậy nên cậu không cần phí sức tìm ông ta, cậu sẽ không tìm được đâu..."Nghe vậy, Diệp Hi Hòa khế nheo mắt, hai ngày sau? Nghĩa trang Diệp Thị?Nói như vậy, Vương Nguyên Bảo thật sự muốn cá chết lưới rách với hắn à, hay là ông ta đi tìm vị đại nhân mình nương nhờ năm xưa?Vậy cũng tốt.Ngày hôm đó, hắn sẽ cho tất cả mọi người trong dòng họ một câu trả lời thỏa đáng! Sau đó Diệp Hi Hòa liếc đám phụ nữ nhà họ Vương đang ngồi khóc trên mặt đất: "Đừng trách tôi tàn nhãn, năm đó Vương Nguyên Bảo dẫn người giết cả họ nhà tôi cho nên tôi không thể giữ các người lại."Nói xong, hắn giơ tay lên, định vỗ tất cả những người đã từng đầu ấp tay gối với Vương Nguyên Bảo thành bãi máu.Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ: "Dừng tay!!!"Ngay lập tức, một nhóm quân lính Đại Hạ khí thế hừng hực xông vào.Nhóm người này do một người đàn ông trung niên dẫn đầu, theo sau là toàn bộ cấp dưới cầm súng đã lên nòng."Diệp Hi Hòa, dừng tay lại! Ngay trước mặt Thượng úy mà cậu vẫn dám giết chóc bừa bãi?"Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Hi Hòa rồi hỏi.Diệp Hi Hòa ngẩng đầu nhìn đám quân nhân, lạnh nhạt hỏi: "Ai phái các người tới?""Diệp Hi Hòa, bây giờ tôi ra lệnh bắt giữ cậu vì tội giết người vô tội, đồng thời ảnh hưởng đến tình hữu nghị quốc tế, đây là quân lệnh!"Người đàn ông trung niên đôt nhiên qiơ quân lênh trong tay lên nói với Diệp Hi Hòa.Cách đây không lâu, ông ta nhận được tin báo có người đang giết người trong hội thương mại Nhật Bản, hung thủ chính là thiếu gia Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp năm đó.