Tác giả:

"Đồ đệ, đừng làm loạn!"   Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ.   "Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..."   Diệp Hi Hòa lúc này trông hệt như một đầu dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể tr@n truồng, sắp mất kiểm soát!   "Không thể! Ta là vi sư của con, sao con dám làm chuyện đó với ta?"   Yêu Cơ thực sự hơi hoảng, sớm biết vậy thì cô đã không đuổi mấy vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hi Hòa xuống núi trước rồi, nếu không chẳng đến lượt mình trở thành cừu non!   Thế nhưng Diệp Hi Hòa thực sự không chịu được nữa, hắn gầm lên một tiếng...   "Nghịch đồ! Con dám..."   "A..."   Mười tiếng sau, cơn mưa tầm tã dừng lại.   Yêu Cơ nằm trên tảng đá, ánh mắt đờ đẫn, cả người rệu rã không còn sức lực nào để cử động một ngón tay.   Trái lại, Diệp Hi Hòa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn thương tích khắp người sư phụ mà rầu rĩ vô cùng! Hắn vốn là là thiếu gia của nhà họ Diệp…

Chương 138

Võ Thánh Diệp Hi HòaTác giả: Dật DanhTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Kiếm Hiệp"Đồ đệ, đừng làm loạn!"   Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ.   "Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..."   Diệp Hi Hòa lúc này trông hệt như một đầu dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể tr@n truồng, sắp mất kiểm soát!   "Không thể! Ta là vi sư của con, sao con dám làm chuyện đó với ta?"   Yêu Cơ thực sự hơi hoảng, sớm biết vậy thì cô đã không đuổi mấy vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hi Hòa xuống núi trước rồi, nếu không chẳng đến lượt mình trở thành cừu non!   Thế nhưng Diệp Hi Hòa thực sự không chịu được nữa, hắn gầm lên một tiếng...   "Nghịch đồ! Con dám..."   "A..."   Mười tiếng sau, cơn mưa tầm tã dừng lại.   Yêu Cơ nằm trên tảng đá, ánh mắt đờ đẫn, cả người rệu rã không còn sức lực nào để cử động một ngón tay.   Trái lại, Diệp Hi Hòa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn thương tích khắp người sư phụ mà rầu rĩ vô cùng! Hắn vốn là là thiếu gia của nhà họ Diệp… Trong chốc lát, Tsuyoshi Domoto lạnh cả người, theo bản năng muốn trốn, nhưng bởi vì tảng đá lớn lấp kín đường đi, hắn ta vốn không có đường nào để trốn thoát.“Nhanh, bảo vệ tôi! Vì nước mẹ, vì Thiên Hoàng.”Hắn ta vội nói với người bên cạnh.Những những người này phần lớn chỉ là vệ sĩ bình thường, số ít mấy võ giả cũng không mạnh bằng đám người Đoạn Thủy Lưu, Kamenashi Kazuya, Yokoyama You.“Tsuyoshi Domoto?” Diệp Hi Hòa nhìn Tsuyoshi Domoto từ xa hỏi.“Diệp Hi Hòa, xem như mày lợi hại, vậy mà nắm được tin tức của tao, nhưng tao khuyên mày tốt nhất thu tay lại, đừng hòng gây bất lợi cho tao. Tao khác với những người Nhật mày đã giết, tao là chấp sự bộ viễn chinh.” Tsuyoshi Domoto ngoài mạnh trong yếu nói.“Lời nói này nếu như anh không phải chấp sự bộ viễn chinh, tôi còn không giết! Đương nhiên trước khi anh chết vẫn phải để anh dẫn đường, tôi hiếm khi lại tới Giang Đông, thuận tiện diệt luôn cả bộ viễn chinh Nhật Bản của các anh vậy.”Diệp Hi Hòa hời hợt nói.“Mày... Mày nói gì?” Tsuyoshi Domoto nghe vậy thì mơ hồ.Diệp Hi Hòa này, người này vậy mà nói muốn hủy diệt bộ viễn chinh Nhật Bản?Hắn năm mơ giữa ban ngày sao?“Ha, buồn cười! Mày cho rằng mày là ai? Diệp Hi Hòa, đừng tưởng rằng mày giết một đám thuộc hạ rác rưởi của tao thì dám nói khoác không biết ngượng! Bộ viễn chính Nhật chúng ta cắm rễ nhiều năm ở Giang Đông, loại người như mày sao có thể rung chuyển?” “Bốp” một tiếng, lời hắn ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Hi Hòa cách không tóm vào tay.“Loại người như tôi? Nói cho anh biết, hôm nay tôi cứ muốn tiêu diệt bộ viễn chinh Nhật Bản các anh trước mặt anh đó, Nhật Bản các anh bây giờ thiếu tôi tám trăm tỷ, nếu như không trả nổi, bước kế tiếp tôi còn muốn tiêu diệt nước Nhật Bản các anh nữa cơ.”"Tsuyoshi Domoto thật sự hít thở không thông, mặc dù hắn ta cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không biết vì sao lời này nói ra từ trong miệng Diệp Hi Hòa lại khiến hắn ta cảm thấy rất sợ hãi.Giống như thật sự có một phần vạn khả năng chuyện lớn của nước mẹ sẽ thất bại trong tay người trẻ tuổi này.“Thằng chó, mày buông đại nhân Tsuyoshi Domoto ra:Lúc này đám vệ sĩ và võ giả của Tsuyoshi Domoto. kia đều vọt lên, căm tức nhìn Diệp Hi Hòa nói.Diệp Hi Hòa vốn không cần dông dài, Mikami Yua đã lập tức hóa thành tia chớp lướt qua, phi tiêu được bản ra không ngừng xet qua và lấy mạng của đám người kia.“Tiện nhân này, kỹ nữ! Nếu để cho vị đại nhân cấp Ảnh kia biết, tuyệt đối sẽ lột da cô ta.”"Tsuyoshi Domoto nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, phân hận nói. “Đưa tôi tới bộ viễn chinh Nhật Bản, đây là giá trị còn  sống duy nhất trước mắt của anh.”Diệp Hi Hòa nói với Tsuyoshi Domoto.“Mơ tưởng.” Môi Tsuyoshi Domoto nhúc nhích, định dùng lưỡi lăn chất độc giấu trong răng ra và cắn nát.Nhưng mà chút thủ đoạn ấy đã sớm bị Diệp Hi Hòa nhìn thấu, Diệp Hi Hòa banh miệng hắn ta ra, sau đó đấm gãy răng hắn ta.Khiến cho Tsuyoshi Domoto muốn chạy cũng tốn sức, miệng dính đầy máu, đau đến mức khóc lóc gào thét.Đúng lúc này Mikami Yua cũng giải quyết xong toàn bộ vệ sĩ và võ giả Nhật Bản, đang chuẩn bị tới phía trước. ngồi lên chiếc SUV.

Trong chốc lát, Tsuyoshi Domoto lạnh cả người, theo bản năng muốn trốn, nhưng bởi vì tảng đá lớn lấp kín đường đi, hắn ta vốn không có đường nào để trốn thoát.

“Nhanh, bảo vệ tôi! Vì nước mẹ, vì Thiên Hoàng.”

Hắn ta vội nói với người bên cạnh.

Những những người này phần lớn chỉ là vệ sĩ bình thường, số ít mấy võ giả cũng không mạnh bằng đám người Đoạn Thủy Lưu, Kamenashi Kazuya, Yokoyama You.

“Tsuyoshi Domoto?” Diệp Hi Hòa nhìn Tsuyoshi Domoto từ xa hỏi.

“Diệp Hi Hòa, xem như mày lợi hại, vậy mà nắm được tin tức của tao, nhưng tao khuyên mày tốt nhất thu tay lại, đừng hòng gây bất lợi cho tao. Tao khác với những người Nhật mày đã giết, tao là chấp sự bộ viễn chinh.” Tsuyoshi Domoto ngoài mạnh trong yếu nói.

“Lời nói này nếu như anh không phải chấp sự bộ viễn chinh, tôi còn không giết! Đương nhiên trước khi anh chết vẫn phải để anh dẫn đường, tôi hiếm khi lại tới Giang Đông, thuận tiện diệt luôn cả bộ viễn chinh Nhật Bản của các anh vậy.”

Diệp Hi Hòa hời hợt nói.

“Mày... Mày nói gì?” Tsuyoshi Domoto nghe vậy thì mơ hồ.

Diệp Hi Hòa này, người này vậy mà nói muốn hủy diệt bộ viễn chinh Nhật Bản?

Hắn năm mơ giữa ban ngày sao?

“Ha, buồn cười! Mày cho rằng mày là ai? Diệp Hi Hòa, đừng tưởng rằng mày giết một đám thuộc hạ rác rưởi của tao thì dám nói khoác không biết ngượng! Bộ viễn chính Nhật chúng ta cắm rễ nhiều năm ở Giang Đông, loại người như mày sao có thể rung chuyển?” 

“Bốp” một tiếng, lời hắn ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Hi Hòa cách không tóm vào tay.

“Loại người như tôi? Nói cho anh biết, hôm nay tôi cứ muốn tiêu diệt bộ viễn chinh Nhật Bản các anh trước mặt anh đó, Nhật Bản các anh bây giờ thiếu tôi tám trăm tỷ, nếu như không trả nổi, bước kế tiếp tôi còn muốn tiêu diệt nước Nhật Bản các anh nữa cơ.”

"Tsuyoshi Domoto thật sự hít thở không thông, mặc dù hắn ta cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không biết vì sao lời này nói ra từ trong miệng Diệp Hi Hòa lại khiến hắn ta cảm thấy rất sợ hãi.

Giống như thật sự có một phần vạn khả năng chuyện lớn của nước mẹ sẽ thất bại trong tay người trẻ tuổi này.

“Thằng chó, mày buông đại nhân Tsuyoshi Domoto ra:

Lúc này đám vệ sĩ và võ giả của Tsuyoshi Domoto. kia đều vọt lên, căm tức nhìn Diệp Hi Hòa nói.

Diệp Hi Hòa vốn không cần dông dài, Mikami Yua đã lập tức hóa thành tia chớp lướt qua, phi tiêu được bản ra không ngừng xet qua và lấy mạng của đám người kia.

“Tiện nhân này, kỹ nữ! Nếu để cho vị đại nhân cấp Ảnh kia biết, tuyệt đối sẽ lột da cô ta.”

"Tsuyoshi Domoto nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, phân hận nói. 

“Đưa tôi tới bộ viễn chinh Nhật Bản, đây là giá trị còn  sống duy nhất trước mắt của anh.”

Diệp Hi Hòa nói với Tsuyoshi Domoto.

“Mơ tưởng.” Môi Tsuyoshi Domoto nhúc nhích, định dùng lưỡi lăn chất độc giấu trong răng ra và cắn nát.

Nhưng mà chút thủ đoạn ấy đã sớm bị Diệp Hi Hòa nhìn thấu, Diệp Hi Hòa banh miệng hắn ta ra, sau đó đấm gãy răng hắn ta.

Khiến cho Tsuyoshi Domoto muốn chạy cũng tốn sức, miệng dính đầy máu, đau đến mức khóc lóc gào thét.

Đúng lúc này Mikami Yua cũng giải quyết xong toàn bộ vệ sĩ và võ giả Nhật Bản, đang chuẩn bị tới phía trước. ngồi lên chiếc SUV.

Võ Thánh Diệp Hi HòaTác giả: Dật DanhTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Kiếm Hiệp"Đồ đệ, đừng làm loạn!"   Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ.   "Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..."   Diệp Hi Hòa lúc này trông hệt như một đầu dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể tr@n truồng, sắp mất kiểm soát!   "Không thể! Ta là vi sư của con, sao con dám làm chuyện đó với ta?"   Yêu Cơ thực sự hơi hoảng, sớm biết vậy thì cô đã không đuổi mấy vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hi Hòa xuống núi trước rồi, nếu không chẳng đến lượt mình trở thành cừu non!   Thế nhưng Diệp Hi Hòa thực sự không chịu được nữa, hắn gầm lên một tiếng...   "Nghịch đồ! Con dám..."   "A..."   Mười tiếng sau, cơn mưa tầm tã dừng lại.   Yêu Cơ nằm trên tảng đá, ánh mắt đờ đẫn, cả người rệu rã không còn sức lực nào để cử động một ngón tay.   Trái lại, Diệp Hi Hòa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn thương tích khắp người sư phụ mà rầu rĩ vô cùng! Hắn vốn là là thiếu gia của nhà họ Diệp… Trong chốc lát, Tsuyoshi Domoto lạnh cả người, theo bản năng muốn trốn, nhưng bởi vì tảng đá lớn lấp kín đường đi, hắn ta vốn không có đường nào để trốn thoát.“Nhanh, bảo vệ tôi! Vì nước mẹ, vì Thiên Hoàng.”Hắn ta vội nói với người bên cạnh.Những những người này phần lớn chỉ là vệ sĩ bình thường, số ít mấy võ giả cũng không mạnh bằng đám người Đoạn Thủy Lưu, Kamenashi Kazuya, Yokoyama You.“Tsuyoshi Domoto?” Diệp Hi Hòa nhìn Tsuyoshi Domoto từ xa hỏi.“Diệp Hi Hòa, xem như mày lợi hại, vậy mà nắm được tin tức của tao, nhưng tao khuyên mày tốt nhất thu tay lại, đừng hòng gây bất lợi cho tao. Tao khác với những người Nhật mày đã giết, tao là chấp sự bộ viễn chinh.” Tsuyoshi Domoto ngoài mạnh trong yếu nói.“Lời nói này nếu như anh không phải chấp sự bộ viễn chinh, tôi còn không giết! Đương nhiên trước khi anh chết vẫn phải để anh dẫn đường, tôi hiếm khi lại tới Giang Đông, thuận tiện diệt luôn cả bộ viễn chinh Nhật Bản của các anh vậy.”Diệp Hi Hòa hời hợt nói.“Mày... Mày nói gì?” Tsuyoshi Domoto nghe vậy thì mơ hồ.Diệp Hi Hòa này, người này vậy mà nói muốn hủy diệt bộ viễn chinh Nhật Bản?Hắn năm mơ giữa ban ngày sao?“Ha, buồn cười! Mày cho rằng mày là ai? Diệp Hi Hòa, đừng tưởng rằng mày giết một đám thuộc hạ rác rưởi của tao thì dám nói khoác không biết ngượng! Bộ viễn chính Nhật chúng ta cắm rễ nhiều năm ở Giang Đông, loại người như mày sao có thể rung chuyển?” “Bốp” một tiếng, lời hắn ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Hi Hòa cách không tóm vào tay.“Loại người như tôi? Nói cho anh biết, hôm nay tôi cứ muốn tiêu diệt bộ viễn chinh Nhật Bản các anh trước mặt anh đó, Nhật Bản các anh bây giờ thiếu tôi tám trăm tỷ, nếu như không trả nổi, bước kế tiếp tôi còn muốn tiêu diệt nước Nhật Bản các anh nữa cơ.”"Tsuyoshi Domoto thật sự hít thở không thông, mặc dù hắn ta cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không biết vì sao lời này nói ra từ trong miệng Diệp Hi Hòa lại khiến hắn ta cảm thấy rất sợ hãi.Giống như thật sự có một phần vạn khả năng chuyện lớn của nước mẹ sẽ thất bại trong tay người trẻ tuổi này.“Thằng chó, mày buông đại nhân Tsuyoshi Domoto ra:Lúc này đám vệ sĩ và võ giả của Tsuyoshi Domoto. kia đều vọt lên, căm tức nhìn Diệp Hi Hòa nói.Diệp Hi Hòa vốn không cần dông dài, Mikami Yua đã lập tức hóa thành tia chớp lướt qua, phi tiêu được bản ra không ngừng xet qua và lấy mạng của đám người kia.“Tiện nhân này, kỹ nữ! Nếu để cho vị đại nhân cấp Ảnh kia biết, tuyệt đối sẽ lột da cô ta.”"Tsuyoshi Domoto nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, phân hận nói. “Đưa tôi tới bộ viễn chinh Nhật Bản, đây là giá trị còn  sống duy nhất trước mắt của anh.”Diệp Hi Hòa nói với Tsuyoshi Domoto.“Mơ tưởng.” Môi Tsuyoshi Domoto nhúc nhích, định dùng lưỡi lăn chất độc giấu trong răng ra và cắn nát.Nhưng mà chút thủ đoạn ấy đã sớm bị Diệp Hi Hòa nhìn thấu, Diệp Hi Hòa banh miệng hắn ta ra, sau đó đấm gãy răng hắn ta.Khiến cho Tsuyoshi Domoto muốn chạy cũng tốn sức, miệng dính đầy máu, đau đến mức khóc lóc gào thét.Đúng lúc này Mikami Yua cũng giải quyết xong toàn bộ vệ sĩ và võ giả Nhật Bản, đang chuẩn bị tới phía trước. ngồi lên chiếc SUV.

Chương 138