Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn…
Chương 198: Tiền đánh cuộc
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, vẻn vẹn cách hai ngày, Liên Trì cung Tô quý phi trải qua sự xác nhận của Ngự y cũng mang Long thai, Phượng Lân quốc chủ đêm đó ở lại Liên Trì cung, thông báo ra bên ngoài: người nào sinh hạ trường tử trước người đó có tư cách nhập chủ chánh cung trở thành Đông cung hoàng hậu, đứng đầu hậu cung.Lời này khiến tâm thần Tô quý phi chấn động tại chỗ, nàng cắn chặt hàm răng, trong lòng dâng lên một mưu kế to gan, nếu hài tử của Phượng Như Băng. . . . . .Như vậy, nàng có thể lợi dụng quyền thế Tô gia ngồi lên vị trí Đông cung này, có phải khi hoàn thành xong nhiệm vụ, từ đó. . . . . .Chỉ một thoáng, lời này truyền tới khắp nơi, Đô thành Phượng Lân Phượng cũng cực kỳ sôi sục. Tất cả mọi người đều đánh cuộc ai có thể nắm giữ ngôi vị Đông cung hoàng hậu, chính là vị Công chúa mới cưới hay là Tô quý phi được sủng ái đã lâu.Tại một song bạc nọ, mấy con ma bài bạc chen lấn đặt xuống tiền đánh cuộc, trong đó lấy tên râu quai nón và gã mặt sẹo làm đầu."Mười lượng bạc, lão tử đánh cuộc Tây Cung hoàng hậu thắng." Tên râu quai nón trừng mắt, bắp thịt trên mặt run lên, hắn lấy trong ngực ra một thỏi bạc nhỏ, ‘bốp’ một tiếng nặng nề đặt trên mặt bàn."Mười lăm lượng bạc, lão tử ta cá là Tô quý phi nương nương thắng." Gã mặt sẹo cũng không yếu thế phản công lại."Lão tử ta thêm năm lượng!" Tên râu quai nón vừa nghe thì nóng nảy, vội vàng lại móc từ trong ngực ra năm lượng."Lão tử cũng thêm năm lượng, vẫn đánh cuộc cho Tô quý phi nương nương.""Tô quý phi chắc chắn sẽ thua, lão tử ta thêm mười lượng nữa.""Ai nói Tô quý phi thua? Lão tử nói Tô quý phi sẽ thắng thì nàng nhất định thắng."Sòng bạc lớn như vậy, hai giọng nam đang vì tiền đánh cuộc của mình mà cãi vã không ngừng nghỉ, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên."Một trăm lượng, ta cá là hai người đều thua." Nói chuyện là một vị thiếu niên, ngữ điệu của hắn trong trẻo nhu hòa, trong nhu hòa lại mang theo sự lạnh lùng và xa cách.Tên râu quai nón và gã mặt sẹo đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên nói chuyện, chỉ thấy hắn ta toàn thân cẩm bào màu đen, da thịt trắng muốt như ngọc, trên ngũ quan tuấn tú một đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn bọn họ, thiếu niên đột nhiên nâng môi mỏng khẽ mỉm cười với mọi người, chỉ một thoáng mọi người chỉ cảm thấy như ở trên thiên đường, sen trắng nở rộ, kinh diễm không thôi.
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, vẻn vẹn cách hai ngày, Liên Trì cung Tô quý phi trải qua sự xác nhận của Ngự y cũng mang Long thai, Phượng Lân quốc chủ đêm đó ở lại Liên Trì cung, thông báo ra bên ngoài: người nào sinh hạ trường tử trước người đó có tư cách nhập chủ chánh cung trở thành Đông cung hoàng hậu, đứng đầu hậu cung.
Lời này khiến tâm thần Tô quý phi chấn động tại chỗ, nàng cắn chặt hàm răng, trong lòng dâng lên một mưu kế to gan, nếu hài tử của Phượng Như Băng. . . . . .
Như vậy, nàng có thể lợi dụng quyền thế Tô gia ngồi lên vị trí Đông cung này, có phải khi hoàn thành xong nhiệm vụ, từ đó. . . . . .
Chỉ một thoáng, lời này truyền tới khắp nơi, Đô thành Phượng Lân Phượng cũng cực kỳ sôi sục. Tất cả mọi người đều đánh cuộc ai có thể nắm giữ ngôi vị Đông cung hoàng hậu, chính là vị Công chúa mới cưới hay là Tô quý phi được sủng ái đã lâu.
Tại một song bạc nọ, mấy con ma bài bạc chen lấn đặt xuống tiền đánh cuộc, trong đó lấy tên râu quai nón và gã mặt sẹo làm đầu.
"Mười lượng bạc, lão tử đánh cuộc Tây Cung hoàng hậu thắng." Tên râu quai nón trừng mắt, bắp thịt trên mặt run lên, hắn lấy trong ngực ra một thỏi bạc nhỏ, ‘bốp’ một tiếng nặng nề đặt trên mặt bàn.
"Mười lăm lượng bạc, lão tử ta cá là Tô quý phi nương nương thắng." Gã mặt sẹo cũng không yếu thế phản công lại.
"Lão tử ta thêm năm lượng!" Tên râu quai nón vừa nghe thì nóng nảy, vội vàng lại móc từ trong ngực ra năm lượng.
"Lão tử cũng thêm năm lượng, vẫn đánh cuộc cho Tô quý phi nương nương."
"Tô quý phi chắc chắn sẽ thua, lão tử ta thêm mười lượng nữa."
"Ai nói Tô quý phi thua? Lão tử nói Tô quý phi sẽ thắng thì nàng nhất định thắng."
Sòng bạc lớn như vậy, hai giọng nam đang vì tiền đánh cuộc của mình mà cãi vã không ngừng nghỉ, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Một trăm lượng, ta cá là hai người đều thua." Nói chuyện là một vị thiếu niên, ngữ điệu của hắn trong trẻo nhu hòa, trong nhu hòa lại mang theo sự lạnh lùng và xa cách.
Tên râu quai nón và gã mặt sẹo đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên nói chuyện, chỉ thấy hắn ta toàn thân cẩm bào màu đen, da thịt trắng muốt như ngọc, trên ngũ quan tuấn tú một đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn bọn họ, thiếu niên đột nhiên nâng môi mỏng khẽ mỉm cười với mọi người, chỉ một thoáng mọi người chỉ cảm thấy như ở trên thiên đường, sen trắng nở rộ, kinh diễm không thôi.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, vẻn vẹn cách hai ngày, Liên Trì cung Tô quý phi trải qua sự xác nhận của Ngự y cũng mang Long thai, Phượng Lân quốc chủ đêm đó ở lại Liên Trì cung, thông báo ra bên ngoài: người nào sinh hạ trường tử trước người đó có tư cách nhập chủ chánh cung trở thành Đông cung hoàng hậu, đứng đầu hậu cung.Lời này khiến tâm thần Tô quý phi chấn động tại chỗ, nàng cắn chặt hàm răng, trong lòng dâng lên một mưu kế to gan, nếu hài tử của Phượng Như Băng. . . . . .Như vậy, nàng có thể lợi dụng quyền thế Tô gia ngồi lên vị trí Đông cung này, có phải khi hoàn thành xong nhiệm vụ, từ đó. . . . . .Chỉ một thoáng, lời này truyền tới khắp nơi, Đô thành Phượng Lân Phượng cũng cực kỳ sôi sục. Tất cả mọi người đều đánh cuộc ai có thể nắm giữ ngôi vị Đông cung hoàng hậu, chính là vị Công chúa mới cưới hay là Tô quý phi được sủng ái đã lâu.Tại một song bạc nọ, mấy con ma bài bạc chen lấn đặt xuống tiền đánh cuộc, trong đó lấy tên râu quai nón và gã mặt sẹo làm đầu."Mười lượng bạc, lão tử đánh cuộc Tây Cung hoàng hậu thắng." Tên râu quai nón trừng mắt, bắp thịt trên mặt run lên, hắn lấy trong ngực ra một thỏi bạc nhỏ, ‘bốp’ một tiếng nặng nề đặt trên mặt bàn."Mười lăm lượng bạc, lão tử ta cá là Tô quý phi nương nương thắng." Gã mặt sẹo cũng không yếu thế phản công lại."Lão tử ta thêm năm lượng!" Tên râu quai nón vừa nghe thì nóng nảy, vội vàng lại móc từ trong ngực ra năm lượng."Lão tử cũng thêm năm lượng, vẫn đánh cuộc cho Tô quý phi nương nương.""Tô quý phi chắc chắn sẽ thua, lão tử ta thêm mười lượng nữa.""Ai nói Tô quý phi thua? Lão tử nói Tô quý phi sẽ thắng thì nàng nhất định thắng."Sòng bạc lớn như vậy, hai giọng nam đang vì tiền đánh cuộc của mình mà cãi vã không ngừng nghỉ, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên."Một trăm lượng, ta cá là hai người đều thua." Nói chuyện là một vị thiếu niên, ngữ điệu của hắn trong trẻo nhu hòa, trong nhu hòa lại mang theo sự lạnh lùng và xa cách.Tên râu quai nón và gã mặt sẹo đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên nói chuyện, chỉ thấy hắn ta toàn thân cẩm bào màu đen, da thịt trắng muốt như ngọc, trên ngũ quan tuấn tú một đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn bọn họ, thiếu niên đột nhiên nâng môi mỏng khẽ mỉm cười với mọi người, chỉ một thoáng mọi người chỉ cảm thấy như ở trên thiên đường, sen trắng nở rộ, kinh diễm không thôi.