Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn…
Chương 199: Đau đớn
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… "Bọn họ đều thua, vậy ngươi nói người nào thắng?" Tên râu quai nói là người tỉnh hồn đầu tiên, không nhịn được hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người muốn hỏi."Dĩ nhiên là Hoàng đế thắng." Thiếu niên tiêu sái mở quạt trên tay, tròng mắt rét lạnh đảo qua xung quanh, tất cả mọi người lúng túng thu hồi ánh mắt, nhưng lỗ tai vẫn không nhịn được muốn nghe xem vị thiếu niên này có thể nói ra lý do gì, vì sao hắn dám khẳng định Hoàng đế sẽ thắng!"Lão tử đánh cuộc là Tô quý phi và Tây Cung hoàng hậu, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Gã mặt sẹo không nhẫn nại phỉ nhổ một tiếng."Đúng vậy, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Tên râu quai nón cũng gia nhập hàng ngũ, đứng chung trận tuyến với gã mặt sẹo.Thiếu niên lạnh lùng cười một tiếng, như băng tuyết nở rộ: "Mặc kệ là Tây Cung hoàng hậu hay Tô quý phi cũng được, lợi ích của các nàng đều nằm trong tay Hoàng đế? Đứa bé họ sinh ra là của ai? Còn không phải là Hoàng đế. Nếu Hoàng thượng không muốn họ thắng không để cho họ sinh, các ngươi nói còn ai có thể thắng? Cho nên ta đánh cuộc các nàng ấy đều thua."Tiếng thiếu niên vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, loại logic này, dường như không đúng lắm. . . . . .Vậy mà, thiếu niên cũng không chờ bọn hắn kịp phản ứng, lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt của hắn sắc bén quét chung quanh một vòng, nói với người thư đồng ở đằng sau: "Tiểu Tuyết, chúng ta đi.""Vâng" Tiểu thư đồng đáp một tiếng, nhắm mắt đuổi theo bước chân của thiếu niên, ánh mắt thoáng hiện lên sự khủng hoảng.Mà hai người cải trang thành nam tử chính là Mộc Ly và Tuyết Lê, đừng hỏi họ làm sao trốn ra khỏi Hành cung, chỉ cần Anh Mộc Ly cố ý, chỉ vài tên ám vệ tính là gì? Một Trần Tuyệt ngăn được nàng ư?Sở dĩ nàng tin tưởng hắn, hơn nữa còn đợi ở hành cung hai tháng, hoàn toàn là do chính nàng nguyện ý, vậy mà hôm nay mắt thấy thời hạn đã qua, nhưng. . . . . .Mộc Ly cũng không biết vì sao khi nhìn thấy mấy con ma cờ bạc lấy việc này ra đánh cuộc lại tức giận như vậy, nàng yêu hắn, giữ vững tâm. Cho nên nàng tình nguyện lựa chọn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn cưới người khác là do có nỗi khổ tâm của mình, cũng không tin tưởng hắn đã thay lòng.
"Bọn họ đều thua, vậy ngươi nói người nào thắng?" Tên râu quai nói là người tỉnh hồn đầu tiên, không nhịn được hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người muốn hỏi.
"Dĩ nhiên là Hoàng đế thắng." Thiếu niên tiêu sái mở quạt trên tay, tròng mắt rét lạnh đảo qua xung quanh, tất cả mọi người lúng túng thu hồi ánh mắt, nhưng lỗ tai vẫn không nhịn được muốn nghe xem vị thiếu niên này có thể nói ra lý do gì, vì sao hắn dám khẳng định Hoàng đế sẽ thắng!
"Lão tử đánh cuộc là Tô quý phi và Tây Cung hoàng hậu, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Gã mặt sẹo không nhẫn nại phỉ nhổ một tiếng.
"Đúng vậy, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Tên râu quai nón cũng gia nhập hàng ngũ, đứng chung trận tuyến với gã mặt sẹo.
Thiếu niên lạnh lùng cười một tiếng, như băng tuyết nở rộ: "Mặc kệ là Tây Cung hoàng hậu hay Tô quý phi cũng được, lợi ích của các nàng đều nằm trong tay Hoàng đế? Đứa bé họ sinh ra là của ai? Còn không phải là Hoàng đế. Nếu Hoàng thượng không muốn họ thắng không để cho họ sinh, các ngươi nói còn ai có thể thắng? Cho nên ta đánh cuộc các nàng ấy đều thua."
Tiếng thiếu niên vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, loại logic này, dường như không đúng lắm. . . . . .
Vậy mà, thiếu niên cũng không chờ bọn hắn kịp phản ứng, lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt của hắn sắc bén quét chung quanh một vòng, nói với người thư đồng ở đằng sau: "Tiểu Tuyết, chúng ta đi."
"Vâng" Tiểu thư đồng đáp một tiếng, nhắm mắt đuổi theo bước chân của thiếu niên, ánh mắt thoáng hiện lên sự khủng hoảng.
Mà hai người cải trang thành nam tử chính là Mộc Ly và Tuyết Lê, đừng hỏi họ làm sao trốn ra khỏi Hành cung, chỉ cần Anh Mộc Ly cố ý, chỉ vài tên ám vệ tính là gì? Một Trần Tuyệt ngăn được nàng ư?
Sở dĩ nàng tin tưởng hắn, hơn nữa còn đợi ở hành cung hai tháng, hoàn toàn là do chính nàng nguyện ý, vậy mà hôm nay mắt thấy thời hạn đã qua, nhưng. . . . . .
Mộc Ly cũng không biết vì sao khi nhìn thấy mấy con ma cờ bạc lấy việc này ra đánh cuộc lại tức giận như vậy, nàng yêu hắn, giữ vững tâm. Cho nên nàng tình nguyện lựa chọn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn cưới người khác là do có nỗi khổ tâm của mình, cũng không tin tưởng hắn đã thay lòng.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… "Bọn họ đều thua, vậy ngươi nói người nào thắng?" Tên râu quai nói là người tỉnh hồn đầu tiên, không nhịn được hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người muốn hỏi."Dĩ nhiên là Hoàng đế thắng." Thiếu niên tiêu sái mở quạt trên tay, tròng mắt rét lạnh đảo qua xung quanh, tất cả mọi người lúng túng thu hồi ánh mắt, nhưng lỗ tai vẫn không nhịn được muốn nghe xem vị thiếu niên này có thể nói ra lý do gì, vì sao hắn dám khẳng định Hoàng đế sẽ thắng!"Lão tử đánh cuộc là Tô quý phi và Tây Cung hoàng hậu, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Gã mặt sẹo không nhẫn nại phỉ nhổ một tiếng."Đúng vậy, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Tên râu quai nón cũng gia nhập hàng ngũ, đứng chung trận tuyến với gã mặt sẹo.Thiếu niên lạnh lùng cười một tiếng, như băng tuyết nở rộ: "Mặc kệ là Tây Cung hoàng hậu hay Tô quý phi cũng được, lợi ích của các nàng đều nằm trong tay Hoàng đế? Đứa bé họ sinh ra là của ai? Còn không phải là Hoàng đế. Nếu Hoàng thượng không muốn họ thắng không để cho họ sinh, các ngươi nói còn ai có thể thắng? Cho nên ta đánh cuộc các nàng ấy đều thua."Tiếng thiếu niên vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, loại logic này, dường như không đúng lắm. . . . . .Vậy mà, thiếu niên cũng không chờ bọn hắn kịp phản ứng, lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt của hắn sắc bén quét chung quanh một vòng, nói với người thư đồng ở đằng sau: "Tiểu Tuyết, chúng ta đi.""Vâng" Tiểu thư đồng đáp một tiếng, nhắm mắt đuổi theo bước chân của thiếu niên, ánh mắt thoáng hiện lên sự khủng hoảng.Mà hai người cải trang thành nam tử chính là Mộc Ly và Tuyết Lê, đừng hỏi họ làm sao trốn ra khỏi Hành cung, chỉ cần Anh Mộc Ly cố ý, chỉ vài tên ám vệ tính là gì? Một Trần Tuyệt ngăn được nàng ư?Sở dĩ nàng tin tưởng hắn, hơn nữa còn đợi ở hành cung hai tháng, hoàn toàn là do chính nàng nguyện ý, vậy mà hôm nay mắt thấy thời hạn đã qua, nhưng. . . . . .Mộc Ly cũng không biết vì sao khi nhìn thấy mấy con ma cờ bạc lấy việc này ra đánh cuộc lại tức giận như vậy, nàng yêu hắn, giữ vững tâm. Cho nên nàng tình nguyện lựa chọn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn cưới người khác là do có nỗi khổ tâm của mình, cũng không tin tưởng hắn đã thay lòng.