Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn…
Chương 200: Yếu ớt
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Một người si tình như vậy, tại sao có thể thay lòng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi chứ? Mặc kệ sau này ra sao, nhưng ít nhất Mộc Ly cũng tin trước mắt hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi. Vì vậy, dù thế nào nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, chẳng qua hôm nay kỳ hạn hai tháng đã trôi qua, nàng muốn hắn cho nàng câu trả lời rõ ràng!Mộc Ly dùng kế để Trần Tuyệt ở lại nàng cùng Tiểu Tuyết cải trang thành Tiểu Man và Tiểu Mạn ra ngoài, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mỗi ngày nàng đều kêu hai tỷ muội Tiểu Man mua đồ giúp nàng, ban đầu chì là vì đề phòng, nhưng không nghĩ rằng lại có một ngày dùng đến.Dứt lời, thiếu niên mang theo thư đồng tên Tiểu Tuyết đi tới ngưỡng cửa, lưu lại một đám ma cờ bạc nhìn lẫn nhau, tiếp đến tựa như ong vỡ tổ tản ra ngoài.Hazi, đứng ở cửa sòng bạc, nhìn người bên ngoài đi qua đi lại, Mộc Ly không nhịn được thở dài mệt nhọc, trong lòng dường như có chút đau, nàng hoàn toàn không hề có sức chống đỡ, chỉ có thể mặc cho đau đớn lan tràn trên thân thể mình.Rõ ràng lựa chọn tin tưởng hắn, nhưng tại sao khi nghe người khác nói như vậy, tim khó khăn lắm mới phục hồi nay lại càng đau thêm, dạ dày cũng bắt đầu xoắn theo, che đau đớn trước ngực sắc mặt Mộc Ly tái nhợt ánh mắt trống rỗng ngước mặt nhìn về chợ phiên náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.Nàng nên tiếp tục tin tưởng hắn không? Hắn thật sự đáng giá để nàng tin tưởng ư? Vì sao hai tháng đã qua nhưng không thấy bóng dáng của hắn, hỏi Trần Tuyệt y chỉ lắc đầu, rõ ràng y cũng không biết, bất đắc dĩ Mộc Ly mới có thể tự mình chạy đi tìm hiểu.Chẳng qua hôm nay trên đường lời đồn bay đầy trời, nhất định là chuyện riêng quan trọng mới có thể truyền nhanh như vậy, chẳng lẽ nàng còn có thể lừa mình dối người?Nàng có dũng khí bước vào hoàng cung đó không? Nàng có dũng khí chất vấn hắn không? Ngộ nhỡ. . . . . .Rùng mình một cái, ngay cả nghĩ Mộc Ly cũng không dám nghĩ tới từ ngộ nhỡ ấy."Ly Ly, ngươi làm sao vậy? Ngươi phải tin tưởng hoàng thượng, hắn chắc chắn sẽ không đối xử với ngươi như vậy." Tuyết Lê đuổi kịp tới, trông thấy mặt Mộc Ly trắng bệch, thì lúng túng, lời an ủi cũng yếu ớt theo.Dù sao hiện tại trên đường cái đồn đãi xôn xao như thế, rất khó tìm ra lý do để người ta tin tưởng, thậm chí ngay cả Tuyết Lê cũng bắt đầu dao động, cảm thấy không đáng thay tiểu thư của nàng.
Một người si tình như vậy, tại sao có thể thay lòng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi chứ? Mặc kệ sau này ra sao, nhưng ít nhất Mộc Ly cũng tin trước mắt hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi. Vì vậy, dù thế nào nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, chẳng qua hôm nay kỳ hạn hai tháng đã trôi qua, nàng muốn hắn cho nàng câu trả lời rõ ràng!
Mộc Ly dùng kế để Trần Tuyệt ở lại nàng cùng Tiểu Tuyết cải trang thành Tiểu Man và Tiểu Mạn ra ngoài, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mỗi ngày nàng đều kêu hai tỷ muội Tiểu Man mua đồ giúp nàng, ban đầu chì là vì đề phòng, nhưng không nghĩ rằng lại có một ngày dùng đến.
Dứt lời, thiếu niên mang theo thư đồng tên Tiểu Tuyết đi tới ngưỡng cửa, lưu lại một đám ma cờ bạc nhìn lẫn nhau, tiếp đến tựa như ong vỡ tổ tản ra ngoài.
Hazi, đứng ở cửa sòng bạc, nhìn người bên ngoài đi qua đi lại, Mộc Ly không nhịn được thở dài mệt nhọc, trong lòng dường như có chút đau, nàng hoàn toàn không hề có sức chống đỡ, chỉ có thể mặc cho đau đớn lan tràn trên thân thể mình.
Rõ ràng lựa chọn tin tưởng hắn, nhưng tại sao khi nghe người khác nói như vậy, tim khó khăn lắm mới phục hồi nay lại càng đau thêm, dạ dày cũng bắt đầu xoắn theo, che đau đớn trước ngực sắc mặt Mộc Ly tái nhợt ánh mắt trống rỗng ngước mặt nhìn về chợ phiên náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Nàng nên tiếp tục tin tưởng hắn không? Hắn thật sự đáng giá để nàng tin tưởng ư? Vì sao hai tháng đã qua nhưng không thấy bóng dáng của hắn, hỏi Trần Tuyệt y chỉ lắc đầu, rõ ràng y cũng không biết, bất đắc dĩ Mộc Ly mới có thể tự mình chạy đi tìm hiểu.
Chẳng qua hôm nay trên đường lời đồn bay đầy trời, nhất định là chuyện riêng quan trọng mới có thể truyền nhanh như vậy, chẳng lẽ nàng còn có thể lừa mình dối người?
Nàng có dũng khí bước vào hoàng cung đó không? Nàng có dũng khí chất vấn hắn không? Ngộ nhỡ. . . . . .
Rùng mình một cái, ngay cả nghĩ Mộc Ly cũng không dám nghĩ tới từ ngộ nhỡ ấy.
"Ly Ly, ngươi làm sao vậy? Ngươi phải tin tưởng hoàng thượng, hắn chắc chắn sẽ không đối xử với ngươi như vậy." Tuyết Lê đuổi kịp tới, trông thấy mặt Mộc Ly trắng bệch, thì lúng túng, lời an ủi cũng yếu ớt theo.
Dù sao hiện tại trên đường cái đồn đãi xôn xao như thế, rất khó tìm ra lý do để người ta tin tưởng, thậm chí ngay cả Tuyết Lê cũng bắt đầu dao động, cảm thấy không đáng thay tiểu thư của nàng.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Một người si tình như vậy, tại sao có thể thay lòng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi chứ? Mặc kệ sau này ra sao, nhưng ít nhất Mộc Ly cũng tin trước mắt hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi. Vì vậy, dù thế nào nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, chẳng qua hôm nay kỳ hạn hai tháng đã trôi qua, nàng muốn hắn cho nàng câu trả lời rõ ràng!Mộc Ly dùng kế để Trần Tuyệt ở lại nàng cùng Tiểu Tuyết cải trang thành Tiểu Man và Tiểu Mạn ra ngoài, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mỗi ngày nàng đều kêu hai tỷ muội Tiểu Man mua đồ giúp nàng, ban đầu chì là vì đề phòng, nhưng không nghĩ rằng lại có một ngày dùng đến.Dứt lời, thiếu niên mang theo thư đồng tên Tiểu Tuyết đi tới ngưỡng cửa, lưu lại một đám ma cờ bạc nhìn lẫn nhau, tiếp đến tựa như ong vỡ tổ tản ra ngoài.Hazi, đứng ở cửa sòng bạc, nhìn người bên ngoài đi qua đi lại, Mộc Ly không nhịn được thở dài mệt nhọc, trong lòng dường như có chút đau, nàng hoàn toàn không hề có sức chống đỡ, chỉ có thể mặc cho đau đớn lan tràn trên thân thể mình.Rõ ràng lựa chọn tin tưởng hắn, nhưng tại sao khi nghe người khác nói như vậy, tim khó khăn lắm mới phục hồi nay lại càng đau thêm, dạ dày cũng bắt đầu xoắn theo, che đau đớn trước ngực sắc mặt Mộc Ly tái nhợt ánh mắt trống rỗng ngước mặt nhìn về chợ phiên náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.Nàng nên tiếp tục tin tưởng hắn không? Hắn thật sự đáng giá để nàng tin tưởng ư? Vì sao hai tháng đã qua nhưng không thấy bóng dáng của hắn, hỏi Trần Tuyệt y chỉ lắc đầu, rõ ràng y cũng không biết, bất đắc dĩ Mộc Ly mới có thể tự mình chạy đi tìm hiểu.Chẳng qua hôm nay trên đường lời đồn bay đầy trời, nhất định là chuyện riêng quan trọng mới có thể truyền nhanh như vậy, chẳng lẽ nàng còn có thể lừa mình dối người?Nàng có dũng khí bước vào hoàng cung đó không? Nàng có dũng khí chất vấn hắn không? Ngộ nhỡ. . . . . .Rùng mình một cái, ngay cả nghĩ Mộc Ly cũng không dám nghĩ tới từ ngộ nhỡ ấy."Ly Ly, ngươi làm sao vậy? Ngươi phải tin tưởng hoàng thượng, hắn chắc chắn sẽ không đối xử với ngươi như vậy." Tuyết Lê đuổi kịp tới, trông thấy mặt Mộc Ly trắng bệch, thì lúng túng, lời an ủi cũng yếu ớt theo.Dù sao hiện tại trên đường cái đồn đãi xôn xao như thế, rất khó tìm ra lý do để người ta tin tưởng, thậm chí ngay cả Tuyết Lê cũng bắt đầu dao động, cảm thấy không đáng thay tiểu thư của nàng.