Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn…
Chương 211: Ngươi dám bỏ thuốc ta
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Tròng mắt lưu ly chợt lóe, đầu chấn động Mộc Ly ‘ầm’ một tiếng nổ tung, bản năng muốn đi lui về phía sau, lại cảm thấy chẳng biết lúc nào bộ não đã bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, ngay cả thời gian chống cự Mộc Ly cũng không có."Dám bỏ thuốc, ngươi quả thật hèn hạ vô sỉ hạ lưu bỉ ổi. . . . . ." Cuối cùng Mộc Ly chỉ nghe thấy mình cắn răng nói năng không mạch lạc, sau đó nàng không chịu nổi được sức công phá của thuốc, hai mắt nhắm lại ngất đi, thân thể ngã xuống trong nháy mắt, đúng lúc bị một mang theo bộ nạ cười lười biếng đỡ lấy.Mộc Ly không hiểu nổi, nàng luôn đề phòng vậy mà vẫn bị trúng thuốc.Thử hỏi, thuốc kia bôi lên áo choàng, vào da lặp tức biến đổi, làm sao nàng có thể phát hiện chứ.Nam tử không tiếng động cười khẽ, môi mỏng đỏ tươi như máu, nâng lên đường cong nghiền ngẫm, con ngươi màu u lam nếu như ngươi nhìn kĩ, chắc chắn sẽ thấy trong chỗ sâu lóe lên một ít hơi thở tà ác."Chuẩn bị ngựa, Bổn vương muốn ba ngày sau phải tới Nghiệp thành." (Nghiệp thành, Đô thành nước Thiên Diệu) mở miệng lần nữa, giọng nói nam tử nhẹ nhàng, nhưng trong giọng điệu kia sự uy nghiêm và cảm giác bị áp bức cơ hồ khiến người ta không thở được.Chân trời, tà dương chiếu nghiêng, một vòng nắng chiều xinh đẹp miễn cưỡng chiếu từ giữa không trung xuống, những tia sáng màu quýt rực rỡ chiếu rọi phía chân trời.Trên chiếc xe ngựa rộng rãi, dưới mặt nạ huyền thiết, tròng mắt màu u lam của nam tử sao động, hắn lười biếng nằm nghiêng, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử đối diện tái nhợt nhưng lại có dung nhan tuyệt thế đủ khiến cho thiên địa cũng phải thất sắc, khóe miệng nở nụ cười như có như không lại long trời lở đất.Lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, Mộc Ly từ từ mở mắt ra, lặp tức ánh sáng chói mắt xâm nhập vào, Mộc Ly dung tay che lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mềm như bông, ngay cả một chút hơi sức cũng không có."Tỉnh." Âm thanh lười biếng, nhàn nhạt từ bên trên truyền đến.Cánh tay mảnh khảnh để xuống, để mắt thích ứng với ánh sáng, Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt nam tử, cười lạnh nói: "Ta vẫn luôn tỉnh.""Ồ. . . . . ." Mang theo điểm sự nghi ngờ, nam tử đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Ly, lười nhác cười nói: "Không biết mỹ nhân dùng phương pháp nào để tỉnh? Chẳng lẽ là ở trong mộng."
Tròng mắt lưu ly chợt lóe, đầu chấn động Mộc Ly ‘ầm’ một tiếng nổ tung, bản năng muốn đi lui về phía sau, lại cảm thấy chẳng biết lúc nào bộ não đã bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, ngay cả thời gian chống cự Mộc Ly cũng không có.
"Dám bỏ thuốc, ngươi quả thật hèn hạ vô sỉ hạ lưu bỉ ổi. . . . . ." Cuối cùng Mộc Ly chỉ nghe thấy mình cắn răng nói năng không mạch lạc, sau đó nàng không chịu nổi được sức công phá của thuốc, hai mắt nhắm lại ngất đi, thân thể ngã xuống trong nháy mắt, đúng lúc bị một mang theo bộ nạ cười lười biếng đỡ lấy.
Mộc Ly không hiểu nổi, nàng luôn đề phòng vậy mà vẫn bị trúng thuốc.
Thử hỏi, thuốc kia bôi lên áo choàng, vào da lặp tức biến đổi, làm sao nàng có thể phát hiện chứ.
Nam tử không tiếng động cười khẽ, môi mỏng đỏ tươi như máu, nâng lên đường cong nghiền ngẫm, con ngươi màu u lam nếu như ngươi nhìn kĩ, chắc chắn sẽ thấy trong chỗ sâu lóe lên một ít hơi thở tà ác.
"Chuẩn bị ngựa, Bổn vương muốn ba ngày sau phải tới Nghiệp thành." (Nghiệp thành, Đô thành nước Thiên Diệu) mở miệng lần nữa, giọng nói nam tử nhẹ nhàng, nhưng trong giọng điệu kia sự uy nghiêm và cảm giác bị áp bức cơ hồ khiến người ta không thở được.
Chân trời, tà dương chiếu nghiêng, một vòng nắng chiều xinh đẹp miễn cưỡng chiếu từ giữa không trung xuống, những tia sáng màu quýt rực rỡ chiếu rọi phía chân trời.
Trên chiếc xe ngựa rộng rãi, dưới mặt nạ huyền thiết, tròng mắt màu u lam của nam tử sao động, hắn lười biếng nằm nghiêng, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử đối diện tái nhợt nhưng lại có dung nhan tuyệt thế đủ khiến cho thiên địa cũng phải thất sắc, khóe miệng nở nụ cười như có như không lại long trời lở đất.
Lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, Mộc Ly từ từ mở mắt ra, lặp tức ánh sáng chói mắt xâm nhập vào, Mộc Ly dung tay che lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mềm như bông, ngay cả một chút hơi sức cũng không có.
"Tỉnh." Âm thanh lười biếng, nhàn nhạt từ bên trên truyền đến.
Cánh tay mảnh khảnh để xuống, để mắt thích ứng với ánh sáng, Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt nam tử, cười lạnh nói: "Ta vẫn luôn tỉnh."
"Ồ. . . . . ." Mang theo điểm sự nghi ngờ, nam tử đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Ly, lười nhác cười nói: "Không biết mỹ nhân dùng phương pháp nào để tỉnh? Chẳng lẽ là ở trong mộng."
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Tròng mắt lưu ly chợt lóe, đầu chấn động Mộc Ly ‘ầm’ một tiếng nổ tung, bản năng muốn đi lui về phía sau, lại cảm thấy chẳng biết lúc nào bộ não đã bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa còn rất mạnh mẽ, ngay cả thời gian chống cự Mộc Ly cũng không có."Dám bỏ thuốc, ngươi quả thật hèn hạ vô sỉ hạ lưu bỉ ổi. . . . . ." Cuối cùng Mộc Ly chỉ nghe thấy mình cắn răng nói năng không mạch lạc, sau đó nàng không chịu nổi được sức công phá của thuốc, hai mắt nhắm lại ngất đi, thân thể ngã xuống trong nháy mắt, đúng lúc bị một mang theo bộ nạ cười lười biếng đỡ lấy.Mộc Ly không hiểu nổi, nàng luôn đề phòng vậy mà vẫn bị trúng thuốc.Thử hỏi, thuốc kia bôi lên áo choàng, vào da lặp tức biến đổi, làm sao nàng có thể phát hiện chứ.Nam tử không tiếng động cười khẽ, môi mỏng đỏ tươi như máu, nâng lên đường cong nghiền ngẫm, con ngươi màu u lam nếu như ngươi nhìn kĩ, chắc chắn sẽ thấy trong chỗ sâu lóe lên một ít hơi thở tà ác."Chuẩn bị ngựa, Bổn vương muốn ba ngày sau phải tới Nghiệp thành." (Nghiệp thành, Đô thành nước Thiên Diệu) mở miệng lần nữa, giọng nói nam tử nhẹ nhàng, nhưng trong giọng điệu kia sự uy nghiêm và cảm giác bị áp bức cơ hồ khiến người ta không thở được.Chân trời, tà dương chiếu nghiêng, một vòng nắng chiều xinh đẹp miễn cưỡng chiếu từ giữa không trung xuống, những tia sáng màu quýt rực rỡ chiếu rọi phía chân trời.Trên chiếc xe ngựa rộng rãi, dưới mặt nạ huyền thiết, tròng mắt màu u lam của nam tử sao động, hắn lười biếng nằm nghiêng, bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ tử đối diện tái nhợt nhưng lại có dung nhan tuyệt thế đủ khiến cho thiên địa cũng phải thất sắc, khóe miệng nở nụ cười như có như không lại long trời lở đất.Lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, Mộc Ly từ từ mở mắt ra, lặp tức ánh sáng chói mắt xâm nhập vào, Mộc Ly dung tay che lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mềm như bông, ngay cả một chút hơi sức cũng không có."Tỉnh." Âm thanh lười biếng, nhàn nhạt từ bên trên truyền đến.Cánh tay mảnh khảnh để xuống, để mắt thích ứng với ánh sáng, Mộc Ly nhìn thẳng vào mắt nam tử, cười lạnh nói: "Ta vẫn luôn tỉnh.""Ồ. . . . . ." Mang theo điểm sự nghi ngờ, nam tử đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Ly, lười nhác cười nói: "Không biết mỹ nhân dùng phương pháp nào để tỉnh? Chẳng lẽ là ở trong mộng."