Tác giả:

Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn…

Chương 212: Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia

Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… "Sai." Mộc Ly lần nữa cười lạnh: "Chỉ có loại người không thực tế mới đi nằm mơ, ta tỉnh là bởi vì linh hồn ta cho tới bây giờ đều minh mẫn, không giống những người khác chỉ toàn làm những chuyện khiến mình hối hận không kịp.""Tiểu mỹ nhân, ngươi đang nhắc nhở Bổn vương cái gì sao?" Giọng điệu nhàn nhạt cất lên, nghe vào tai vô cùng ưu nhã."Ngươi thật sự rất hiểu rõ bản thân mình." Tiếng nói Mộc Ly cũng nhàn nhạt truyền đến, không giống như kích động không giống như bị đè nén, nàng biến hóa trong nháy mắt khiến Tả Thương Tà cảm thấy kinh ngạc lẫn thú vị."Thủ pháp hạ thuốc trên người ta thật là cao minh, ta vô cùng bội phục." Im lặng một lúc, Mộc Ly nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.Nguyên nhân khiến cơ thể nàng mềm nhũng như bông không cần phải nói nhất định là do loại thuốc nào đó, ngoài trừ việc Mộc Ly bị trúng chiêu, nhưng thật ra nàng rất khâm phục hắn, ít nhất hắn có thể ngay lúc nàng đề phòng vẫn có thể đắc thủ, điểm này cũng đủ khiến Mộc Ly nể nan hắn.Nhưng lại trúng chiêu hết lần này tới lần khác, làm cho Mộc Ly cực kỳ khó chịu, đã rất lâu không được gặp đối thủ như vậy rồi.Từ khi bắt đầu vào ở trong hoàng cung, tinh thần nàng luôn sa sút, hôm nay ngay cả một phần tư tỉnh táo vốn có cũng chẳng còn, không khỏi khiến nàng buồn bực. . . . . ."Có thể để cho mỹ nhân bội phục, Bổn vương thật vui mừng." Tả Thương Tà đắc ý cười ha ha, hắn vuốt sợi tóc Mộc Ly, cầm lên một nhúm đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng hít hà.Mùi hương thanh mát len lỏi vào khoang mũi, cảm nhận bề mặt mềm mại, khiến tay Tả Thương Tà dừng lại một lát, như có chút không chịu bỏ ra, nhưng sau một giây hắn vẫn buông tay, mặc cho sợi tóc đen như mực từ ngón tay mình trượt xuống."Chúng ta đang đi đâu?" Không để ý tới câu nói khiến mình nổi da gà ‘tiểu mỹ nhân’, Mộc Ly nghiêng đầu không muốn cùng hắn so đo."Nghiệp thành." Tả Thương Tà miễn cưỡng bỏ lại mấy cái chữ, hắn nhẹ xoay người, trong khoảnh khắc đã dời từ phía tây sang phía đông xe ngựa.Như vậy cũng tốt, dù sao Mộc Ly cũng không muốn gần gũi với hắn, Mộc Ly nghĩ thầm, rốt cuộc hắn là ai?Nghiệp thành là kinh đô nước Thiên Diệu, chẳng lẽ người này thật sự là hoàng thân quốc thích?Nghĩ như vậy, Mộc Ly liền cất tiếng hỏi."Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia?"

"Sai." Mộc Ly lần nữa cười lạnh: "Chỉ có loại người không thực tế mới đi nằm mơ, ta tỉnh là bởi vì linh hồn ta cho tới bây giờ đều minh mẫn, không giống những người khác chỉ toàn làm những chuyện khiến mình hối hận không kịp."

"Tiểu mỹ nhân, ngươi đang nhắc nhở Bổn vương cái gì sao?" Giọng điệu nhàn nhạt cất lên, nghe vào tai vô cùng ưu nhã.

"Ngươi thật sự rất hiểu rõ bản thân mình." Tiếng nói Mộc Ly cũng nhàn nhạt truyền đến, không giống như kích động không giống như bị đè nén, nàng biến hóa trong nháy mắt khiến Tả Thương Tà cảm thấy kinh ngạc lẫn thú vị.

"Thủ pháp hạ thuốc trên người ta thật là cao minh, ta vô cùng bội phục." Im lặng một lúc, Mộc Ly nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.

Nguyên nhân khiến cơ thể nàng mềm nhũng như bông không cần phải nói nhất định là do loại thuốc nào đó, ngoài trừ việc Mộc Ly bị trúng chiêu, nhưng thật ra nàng rất khâm phục hắn, ít nhất hắn có thể ngay lúc nàng đề phòng vẫn có thể đắc thủ, điểm này cũng đủ khiến Mộc Ly nể nan hắn.

Nhưng lại trúng chiêu hết lần này tới lần khác, làm cho Mộc Ly cực kỳ khó chịu, đã rất lâu không được gặp đối thủ như vậy rồi.

Từ khi bắt đầu vào ở trong hoàng cung, tinh thần nàng luôn sa sút, hôm nay ngay cả một phần tư tỉnh táo vốn có cũng chẳng còn, không khỏi khiến nàng buồn bực. . . . . .

"Có thể để cho mỹ nhân bội phục, Bổn vương thật vui mừng." Tả Thương Tà đắc ý cười ha ha, hắn vuốt sợi tóc Mộc Ly, cầm lên một nhúm đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng hít hà.

Mùi hương thanh mát len lỏi vào khoang mũi, cảm nhận bề mặt mềm mại, khiến tay Tả Thương Tà dừng lại một lát, như có chút không chịu bỏ ra, nhưng sau một giây hắn vẫn buông tay, mặc cho sợi tóc đen như mực từ ngón tay mình trượt xuống.

"Chúng ta đang đi đâu?" Không để ý tới câu nói khiến mình nổi da gà ‘tiểu mỹ nhân’, Mộc Ly nghiêng đầu không muốn cùng hắn so đo.

"Nghiệp thành." Tả Thương Tà miễn cưỡng bỏ lại mấy cái chữ, hắn nhẹ xoay người, trong khoảnh khắc đã dời từ phía tây sang phía đông xe ngựa.

Như vậy cũng tốt, dù sao Mộc Ly cũng không muốn gần gũi với hắn, Mộc Ly nghĩ thầm, rốt cuộc hắn là ai?

Nghiệp thành là kinh đô nước Thiên Diệu, chẳng lẽ người này thật sự là hoàng thân quốc thích?

Nghĩ như vậy, Mộc Ly liền cất tiếng hỏi.

"Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia?"

Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… "Sai." Mộc Ly lần nữa cười lạnh: "Chỉ có loại người không thực tế mới đi nằm mơ, ta tỉnh là bởi vì linh hồn ta cho tới bây giờ đều minh mẫn, không giống những người khác chỉ toàn làm những chuyện khiến mình hối hận không kịp.""Tiểu mỹ nhân, ngươi đang nhắc nhở Bổn vương cái gì sao?" Giọng điệu nhàn nhạt cất lên, nghe vào tai vô cùng ưu nhã."Ngươi thật sự rất hiểu rõ bản thân mình." Tiếng nói Mộc Ly cũng nhàn nhạt truyền đến, không giống như kích động không giống như bị đè nén, nàng biến hóa trong nháy mắt khiến Tả Thương Tà cảm thấy kinh ngạc lẫn thú vị."Thủ pháp hạ thuốc trên người ta thật là cao minh, ta vô cùng bội phục." Im lặng một lúc, Mộc Ly nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.Nguyên nhân khiến cơ thể nàng mềm nhũng như bông không cần phải nói nhất định là do loại thuốc nào đó, ngoài trừ việc Mộc Ly bị trúng chiêu, nhưng thật ra nàng rất khâm phục hắn, ít nhất hắn có thể ngay lúc nàng đề phòng vẫn có thể đắc thủ, điểm này cũng đủ khiến Mộc Ly nể nan hắn.Nhưng lại trúng chiêu hết lần này tới lần khác, làm cho Mộc Ly cực kỳ khó chịu, đã rất lâu không được gặp đối thủ như vậy rồi.Từ khi bắt đầu vào ở trong hoàng cung, tinh thần nàng luôn sa sút, hôm nay ngay cả một phần tư tỉnh táo vốn có cũng chẳng còn, không khỏi khiến nàng buồn bực. . . . . ."Có thể để cho mỹ nhân bội phục, Bổn vương thật vui mừng." Tả Thương Tà đắc ý cười ha ha, hắn vuốt sợi tóc Mộc Ly, cầm lên một nhúm đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng hít hà.Mùi hương thanh mát len lỏi vào khoang mũi, cảm nhận bề mặt mềm mại, khiến tay Tả Thương Tà dừng lại một lát, như có chút không chịu bỏ ra, nhưng sau một giây hắn vẫn buông tay, mặc cho sợi tóc đen như mực từ ngón tay mình trượt xuống."Chúng ta đang đi đâu?" Không để ý tới câu nói khiến mình nổi da gà ‘tiểu mỹ nhân’, Mộc Ly nghiêng đầu không muốn cùng hắn so đo."Nghiệp thành." Tả Thương Tà miễn cưỡng bỏ lại mấy cái chữ, hắn nhẹ xoay người, trong khoảnh khắc đã dời từ phía tây sang phía đông xe ngựa.Như vậy cũng tốt, dù sao Mộc Ly cũng không muốn gần gũi với hắn, Mộc Ly nghĩ thầm, rốt cuộc hắn là ai?Nghiệp thành là kinh đô nước Thiên Diệu, chẳng lẽ người này thật sự là hoàng thân quốc thích?Nghĩ như vậy, Mộc Ly liền cất tiếng hỏi."Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia?"

Chương 212: Ngươi là Hoàng đế hay Vương gia