Xuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn…
Chương 213: Nhuyễn cốt tán
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Không phải Hoàng đế thì chính là Vương gia.Nguyên nhân có hai, thứ nhất, nếu người này là Vương gia, vậy ít nhất một điểm hắn sẽ không dám gây chuyện ở Đô thành Phượng Lân. Dù sao, để khơi mào cuộc chiến tranh của hai nước không phải một Vương gia có thể đảm đương nổi, trừ phi hắn có đầy đủ tư cách khơi lên ‘quốc sự’, hoặc là hắn được cấp trên trao quyền, cũng không có gì khác ngoài hai loại kết quả này.Về phần thứ hai, là một người dám công khai biểu hiện chỉ có điều, nguyên nhân đó chính là hắn tự xưng là ‘Bổn vương’ theo Mộc Ly biết, danh xưng này bình thường chỉ có một vài Vương gia tự cao tự đại mới xưng như vậy, nhưng quy định danh xưng của nước Thiên Diệu, Mộc Ly thật sự không biết, nàng vốn vô tâm với quốc sự ở thế giới kì lạ này, lại càng không có hứng thú hỏi chút vấn đề nhàm chán ấy.Dựa theo sự tính toán của mình, lại thêm cách làm việc của Tả Thương Tà, đáp án này không cần nói cũng đủ hiểu rồi."Tiểu mỹ nhân rất có hứng thú biết?" Trầm ngâm một chút, giọng nói Tả Thương Tà miễn cưỡng từ bên trong xe truyền thẳng tới đây.Hai đầu lông mày nhíu lại, Mộc Ly ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "Không cần, ta không muốn biết nữa rồi."Điều muốn biết cũng đã biết, dĩ nhiên không cần phải hỏi lại nữa.Mặc dù rất không muốn hỏi tại sao, đáp án này Tả Thương Tà vẫn đoán ra, nhưng hắn lại nhịn không được hỏi một câu: "Tại sao?""Vậy ta hỏi ngươi tại sao bỏ thuốc trên người ta?" Mộc Ly mặt lạnh, tuy rằng âm điệu hoàn toàn mềm mại mất sức, nhưng ý lạnh trong con ngươi lại khóa chặt Tả Thương Tà."Nguyên nhân rất đơn giản." Thản nhiên khoát tay chặn lại, thân thể cường tráng của Tả Thương Tà giống như không xương nghiêng dựa vào tấm đệm trên giường, môi mỏng mấp máy, nâng lên một độ cong vui vẻ: "Bởi vì ngươi có chút bản lãnh, mà Bổn vương không muốn gây ra phiền toái, dứt khoát hạ một ít thuốc lên người ngươi.""Ngươi đã bỏ cái gì?" Mộc Ly theo lời của hắn một khắc không ngừng hỏi."Nhuyễn Cốt Tán." Tả Thương Tà cũng không dối gạt nàng, thuốc này vốn là do hắn hạ, về phần hạ bằng cách nào, nói cho nàng biết cũng không sao."Hạ thế nào?" Mộc Ly hỏi nữa, tròng mắt như lưu ly thoáng qua một tia sáng kỳ dị, cái này chính là vấn đề mấu chốt, nàng luôn nghĩ không ra hắn hạ bằng cách nào."Ưm. . . . . ." Trầm tư một chút, Tả Thương Tà quyết cự tuyệt nói đáp án cho Mộc Ly biết: "Ngươi nói nhảm nhiều quá."
Không phải Hoàng đế thì chính là Vương gia.
Nguyên nhân có hai, thứ nhất, nếu người này là Vương gia, vậy ít nhất một điểm hắn sẽ không dám gây chuyện ở Đô thành Phượng Lân. Dù sao, để khơi mào cuộc chiến tranh của hai nước không phải một Vương gia có thể đảm đương nổi, trừ phi hắn có đầy đủ tư cách khơi lên ‘quốc sự’, hoặc là hắn được cấp trên trao quyền, cũng không có gì khác ngoài hai loại kết quả này.
Về phần thứ hai, là một người dám công khai biểu hiện chỉ có điều, nguyên nhân đó chính là hắn tự xưng là ‘Bổn vương’ theo Mộc Ly biết, danh xưng này bình thường chỉ có một vài Vương gia tự cao tự đại mới xưng như vậy, nhưng quy định danh xưng của nước Thiên Diệu, Mộc Ly thật sự không biết, nàng vốn vô tâm với quốc sự ở thế giới kì lạ này, lại càng không có hứng thú hỏi chút vấn đề nhàm chán ấy.
Dựa theo sự tính toán của mình, lại thêm cách làm việc của Tả Thương Tà, đáp án này không cần nói cũng đủ hiểu rồi.
"Tiểu mỹ nhân rất có hứng thú biết?" Trầm ngâm một chút, giọng nói Tả Thương Tà miễn cưỡng từ bên trong xe truyền thẳng tới đây.
Hai đầu lông mày nhíu lại, Mộc Ly ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "Không cần, ta không muốn biết nữa rồi."
Điều muốn biết cũng đã biết, dĩ nhiên không cần phải hỏi lại nữa.
Mặc dù rất không muốn hỏi tại sao, đáp án này Tả Thương Tà vẫn đoán ra, nhưng hắn lại nhịn không được hỏi một câu: "Tại sao?"
"Vậy ta hỏi ngươi tại sao bỏ thuốc trên người ta?" Mộc Ly mặt lạnh, tuy rằng âm điệu hoàn toàn mềm mại mất sức, nhưng ý lạnh trong con ngươi lại khóa chặt Tả Thương Tà.
"Nguyên nhân rất đơn giản." Thản nhiên khoát tay chặn lại, thân thể cường tráng của Tả Thương Tà giống như không xương nghiêng dựa vào tấm đệm trên giường, môi mỏng mấp máy, nâng lên một độ cong vui vẻ: "Bởi vì ngươi có chút bản lãnh, mà Bổn vương không muốn gây ra phiền toái, dứt khoát hạ một ít thuốc lên người ngươi."
"Ngươi đã bỏ cái gì?" Mộc Ly theo lời của hắn một khắc không ngừng hỏi.
"Nhuyễn Cốt Tán." Tả Thương Tà cũng không dối gạt nàng, thuốc này vốn là do hắn hạ, về phần hạ bằng cách nào, nói cho nàng biết cũng không sao.
"Hạ thế nào?" Mộc Ly hỏi nữa, tròng mắt như lưu ly thoáng qua một tia sáng kỳ dị, cái này chính là vấn đề mấu chốt, nàng luôn nghĩ không ra hắn hạ bằng cách nào.
"Ưm. . . . . ." Trầm tư một chút, Tả Thương Tà quyết cự tuyệt nói đáp án cho Mộc Ly biết: "Ngươi nói nhảm nhiều quá."
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí HậuTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngXuyên không là một chuyện nghe ra rất nực cười, bởi nó chỉ thường xuất hiện ở trên ti vi, hoặc xảy ra trong tiểu thuyết. Nhưng chuyện gây cười như vậy lại phát sinh trên người ta giống như ăn một bữa cơm hằng ngày. Ai nha! Thật ra thì cũng không thể nói là bình thường, nếu như không phải là tuổi thọ ta chưa hết. . . Nếu như không phải là quỷ sai bắt nhầm người. . . Nếu như không phải là vốn liếng của ta đã không thể sử dụng. . . Nếu như không phải là tên Minh vương kia. . . Ngươi xem nhiều như thế mà gom lại, dĩ nhiên là không phải chuyện bình thường rồi, cái gì gọi là trời sinh voi sinh cỏ, ta coi như đi du lịch một lần ở cổ đại vậy, huống chi. . . Nhìn xem trên lòng bàn tay có một cái ấn kí màu đỏ, nó có thể che chở cho ta nha! **** Theo truyền thuyết… trên con đường Hoàng Tuyền đi thông đến Địa phủ của Minh vương, có hoa Bỉ Ngạn nở đỏ như máu, nó là bông hoa linh hồn chỉ dẫn con đường đi thông giữa trần gian và Địa phủ. Hoa Bỉ Ngạn nở bờ đối diện cũng mở ra, hoa Bỉ Ngạn nở một ngàn… Không phải Hoàng đế thì chính là Vương gia.Nguyên nhân có hai, thứ nhất, nếu người này là Vương gia, vậy ít nhất một điểm hắn sẽ không dám gây chuyện ở Đô thành Phượng Lân. Dù sao, để khơi mào cuộc chiến tranh của hai nước không phải một Vương gia có thể đảm đương nổi, trừ phi hắn có đầy đủ tư cách khơi lên ‘quốc sự’, hoặc là hắn được cấp trên trao quyền, cũng không có gì khác ngoài hai loại kết quả này.Về phần thứ hai, là một người dám công khai biểu hiện chỉ có điều, nguyên nhân đó chính là hắn tự xưng là ‘Bổn vương’ theo Mộc Ly biết, danh xưng này bình thường chỉ có một vài Vương gia tự cao tự đại mới xưng như vậy, nhưng quy định danh xưng của nước Thiên Diệu, Mộc Ly thật sự không biết, nàng vốn vô tâm với quốc sự ở thế giới kì lạ này, lại càng không có hứng thú hỏi chút vấn đề nhàm chán ấy.Dựa theo sự tính toán của mình, lại thêm cách làm việc của Tả Thương Tà, đáp án này không cần nói cũng đủ hiểu rồi."Tiểu mỹ nhân rất có hứng thú biết?" Trầm ngâm một chút, giọng nói Tả Thương Tà miễn cưỡng từ bên trong xe truyền thẳng tới đây.Hai đầu lông mày nhíu lại, Mộc Ly ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "Không cần, ta không muốn biết nữa rồi."Điều muốn biết cũng đã biết, dĩ nhiên không cần phải hỏi lại nữa.Mặc dù rất không muốn hỏi tại sao, đáp án này Tả Thương Tà vẫn đoán ra, nhưng hắn lại nhịn không được hỏi một câu: "Tại sao?""Vậy ta hỏi ngươi tại sao bỏ thuốc trên người ta?" Mộc Ly mặt lạnh, tuy rằng âm điệu hoàn toàn mềm mại mất sức, nhưng ý lạnh trong con ngươi lại khóa chặt Tả Thương Tà."Nguyên nhân rất đơn giản." Thản nhiên khoát tay chặn lại, thân thể cường tráng của Tả Thương Tà giống như không xương nghiêng dựa vào tấm đệm trên giường, môi mỏng mấp máy, nâng lên một độ cong vui vẻ: "Bởi vì ngươi có chút bản lãnh, mà Bổn vương không muốn gây ra phiền toái, dứt khoát hạ một ít thuốc lên người ngươi.""Ngươi đã bỏ cái gì?" Mộc Ly theo lời của hắn một khắc không ngừng hỏi."Nhuyễn Cốt Tán." Tả Thương Tà cũng không dối gạt nàng, thuốc này vốn là do hắn hạ, về phần hạ bằng cách nào, nói cho nàng biết cũng không sao."Hạ thế nào?" Mộc Ly hỏi nữa, tròng mắt như lưu ly thoáng qua một tia sáng kỳ dị, cái này chính là vấn đề mấu chốt, nàng luôn nghĩ không ra hắn hạ bằng cách nào."Ưm. . . . . ." Trầm tư một chút, Tả Thương Tà quyết cự tuyệt nói đáp án cho Mộc Ly biết: "Ngươi nói nhảm nhiều quá."