Chuông cửa vang lên, Vệ Tư Lý đi đến cửa, thuận tay mở cửa, ngoài cửa là một khuôn mặt đầy râu, mang vẻ phong trần đầy mỏi mệt. Trên người người này mang một bộ quần áo vải, người này nhìn Vệ Tư Lý một cái rồi đi thẳng vào nhà. Vệ Tư Lý vội lắc mình để người này đi vào nhà, đi vào nhà, người này đã đi đến tủ rượu, lấy ra 1 bình rượu, sau đó ngồi lên ghế sa lon rồi mở chai rượu ra, liên tục đổ vào miệng. Vệ Tư Lý nhìn y, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười , lớn tiếng quát: - Này, cậu cho rằng cậu đi vào đâu đấy? Vào một tòa mộ vô chủ à? Y lại nốc vài hớp rượu, rủ tay xuống, nhìn Vệ Tư Lý rồi bỗng nhiên thở dài một tiếng . Có thể coi nhà của Vệ Tư Lý thành nhà của mình, bằng hữu như vậy, Vệ Tư Lý cũng có không ít người. Nhưng mà giống như y, không chút kiêng kỵ nào thì cũng không có mấy ai. Người này, Vệ Tư Lý đã lâu rồi không gặp y, hơn nữa lúc bình thường nếu Vệ Tư Lý muốn tìm gặp y thì chẳng biết đi nơi nào để tìm nữa. Khó có cơ hội y đến nhà của Vệ Tư Lý, cho nên tuy rằng miệng…
Tác giả: