"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu…
Chương 109: Vậy Thì Đắc Tội Rồi Ra Tay!
Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… "Cậu đương nhiên không sợ! Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?".Nói thật lòng, đến bây giờ Chu Hào cũng không biết rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì mà phải dùng đến nhiều người như vậy."Nhà họ Ngô ở thành phố, giết con gái của tôi, tôi đến lấy mạng của toàn bộ nhà họ Ngô." Dương Kiến Nghiêm nói."A?" Chu Hào lập tức sững sờ, sau đó cười khổ: "Nhà họ Ngô này, như vậy chẳng phải muốn chết sao" !Nhà họ Ngô ở thành phố, Chu Hào đương nhiên biết."Cậu Dương, chuyện này còn có thể xoay chuyển, nhất định không được kích động, nếu như anh giết cả nhà họ Ngô thì sẽ bị bên trên chú ý, anh muốn bị truy nã toàn quốc ư? Đặc biệt là còn phải ra nhiều quân nhân như vậy, anh sẽ là tội nhân thiện cổ anh có biết không?" "Tội nhân thiện cô? Ha ha, tôi không hề để ý" Dương Kiến Nghiêm cười cười."Cậu Dương, rút quân đi, chuyện của con gái anh, tôi có thể giải quyết, nhất định sẽ khiến nhà họ Ngô cho anh một câu trả lời hài lòng." "Tôi không muốn thứ gì hết, tôi chỉ muốn toàn bộ nhà họ Ngô chôn cùng" "Anh tội gì phải khổ như vậy?" Chu Hào cười gượng: "Anh biết, loại chuyện này, tôi không thể để nó xảy ra ở nước Chiêm" "Cậu Dương, rút quân đi" Chu Hào nói tiếp."Không được"."Vậy thì đắc tội rồi, ra tay!" Chu Hào phất tay, lại có một đội quân nhân xuống xe, vây nhốt Dương Kiến Nghiêm chặt chẽ."Cút!" Dương Kiến Nghiêm hừ lạnh một tiếng, dành thế chủ động ra tay, bước nhanh một bước, tốc độ cực nhanh, Chu Hào căn bản còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài.Đối mặt với Côn Lăng Thiên, Chu Hào không hề có một chút khí thế kiêu ngạo nào.Người đứng đầu nước Chiêm, chiến thần Côn Lăng Thiên, đây chính là một huyền thoại trong quân đội, đến một chút dũng khí phản kháng ông ta cũng không có.Mà giờ khắc này.Trong hội quán Chu Công thành phố.Đang có một tiệc rượu, bữa tiệc này do nhà họ Ngô tổ chức.Cậu chủ nhỏ nhà họ Ngô bệnh nặng lâu ngày, gần đây rốt cuộc có chuyển biến tốt vì thế nên mở tiệc mời các nhà có tiếng ở thủ đô đến chung vui."Tổng giám đốc Ngô, thân thể của bà cụ dạo này có tốt không?".
"Cậu đương nhiên không sợ! Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?".
Nói thật lòng, đến bây giờ Chu Hào cũng không biết rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì mà phải dùng đến nhiều người như vậy.
"Nhà họ Ngô ở thành phố, giết con gái của tôi, tôi đến lấy mạng của toàn bộ nhà họ Ngô.
" Dương Kiến Nghiêm nói.
"A?"
Chu Hào lập tức sững sờ, sau đó cười khổ: "Nhà họ Ngô này, như vậy chẳng phải muốn chết sao" !Nhà họ Ngô ở thành phố, Chu Hào đương nhiên biết.
"Cậu Dương, chuyện này còn có thể xoay chuyển, nhất định không được kích động, nếu như anh giết cả nhà họ Ngô thì sẽ bị bên trên chú ý, anh muốn bị truy nã toàn quốc ư? Đặc biệt là còn phải ra nhiều quân nhân như vậy, anh sẽ là tội nhân thiện cổ anh có biết không?"
"Tội nhân thiện cô? Ha ha, tôi không hề để ý" Dương Kiến Nghiêm cười cười.
"Cậu Dương, rút quân đi, chuyện của con gái anh, tôi có thể giải quyết, nhất định sẽ khiến nhà họ Ngô cho anh một câu trả lời hài lòng.
"
"Tôi không muốn thứ gì hết, tôi chỉ muốn toàn bộ nhà họ Ngô chôn cùng"
"Anh tội gì phải khổ như vậy?" Chu Hào cười gượng: "Anh biết, loại chuyện này, tôi không thể để nó xảy ra ở nước
Chiêm"
"Cậu Dương, rút quân đi" Chu Hào nói tiếp.
"Không được".
"Vậy thì đắc tội rồi, ra tay!"
Chu Hào phất tay, lại có một đội quân nhân xuống xe, vây nhốt Dương Kiến Nghiêm chặt chẽ.
"Cút!"
Dương Kiến Nghiêm hừ lạnh một tiếng, dành thế chủ động ra tay, bước nhanh một bước, tốc độ cực nhanh, Chu Hào căn bản còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài.
Đối mặt với Côn Lăng Thiên, Chu Hào không hề có một chút khí thế kiêu ngạo nào.
Người đứng đầu nước Chiêm, chiến thần Côn Lăng Thiên, đây chính là một huyền thoại trong quân đội, đến một chút dũng khí phản kháng ông ta cũng không có.
Mà giờ khắc này.
Trong hội quán Chu Công thành phố.
Đang có một tiệc rượu, bữa tiệc này do nhà họ Ngô tổ chức.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Ngô bệnh nặng lâu ngày, gần đây rốt cuộc có chuyển biến tốt vì thế nên mở tiệc mời các nhà có tiếng ở thủ đô đến chung vui.
"Tổng giám đốc Ngô, thân thể của bà cụ dạo này có tốt không?".
Chiến Thần Ngạo ThếTác giả: 330Truyện Đô Thị, Truyện Sủng"Tôi phải đi rồi." Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng. Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh. "Đại ca thực sự muốn đi sao?" Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ. "Phải đi rồi" Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra. Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương. Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ. Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số. Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật. Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao. Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận. "Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?" "Tra được rồi đại ca ạ. Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu… "Cậu đương nhiên không sợ! Tôi có thể hỏi một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?".Nói thật lòng, đến bây giờ Chu Hào cũng không biết rốt cuộc là làm sao, đã xảy ra chuyện gì mà phải dùng đến nhiều người như vậy."Nhà họ Ngô ở thành phố, giết con gái của tôi, tôi đến lấy mạng của toàn bộ nhà họ Ngô." Dương Kiến Nghiêm nói."A?" Chu Hào lập tức sững sờ, sau đó cười khổ: "Nhà họ Ngô này, như vậy chẳng phải muốn chết sao" !Nhà họ Ngô ở thành phố, Chu Hào đương nhiên biết."Cậu Dương, chuyện này còn có thể xoay chuyển, nhất định không được kích động, nếu như anh giết cả nhà họ Ngô thì sẽ bị bên trên chú ý, anh muốn bị truy nã toàn quốc ư? Đặc biệt là còn phải ra nhiều quân nhân như vậy, anh sẽ là tội nhân thiện cổ anh có biết không?" "Tội nhân thiện cô? Ha ha, tôi không hề để ý" Dương Kiến Nghiêm cười cười."Cậu Dương, rút quân đi, chuyện của con gái anh, tôi có thể giải quyết, nhất định sẽ khiến nhà họ Ngô cho anh một câu trả lời hài lòng." "Tôi không muốn thứ gì hết, tôi chỉ muốn toàn bộ nhà họ Ngô chôn cùng" "Anh tội gì phải khổ như vậy?" Chu Hào cười gượng: "Anh biết, loại chuyện này, tôi không thể để nó xảy ra ở nước Chiêm" "Cậu Dương, rút quân đi" Chu Hào nói tiếp."Không được"."Vậy thì đắc tội rồi, ra tay!" Chu Hào phất tay, lại có một đội quân nhân xuống xe, vây nhốt Dương Kiến Nghiêm chặt chẽ."Cút!" Dương Kiến Nghiêm hừ lạnh một tiếng, dành thế chủ động ra tay, bước nhanh một bước, tốc độ cực nhanh, Chu Hào căn bản còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài.Đối mặt với Côn Lăng Thiên, Chu Hào không hề có một chút khí thế kiêu ngạo nào.Người đứng đầu nước Chiêm, chiến thần Côn Lăng Thiên, đây chính là một huyền thoại trong quân đội, đến một chút dũng khí phản kháng ông ta cũng không có.Mà giờ khắc này.Trong hội quán Chu Công thành phố.Đang có một tiệc rượu, bữa tiệc này do nhà họ Ngô tổ chức.Cậu chủ nhỏ nhà họ Ngô bệnh nặng lâu ngày, gần đây rốt cuộc có chuyển biến tốt vì thế nên mở tiệc mời các nhà có tiếng ở thủ đô đến chung vui."Tổng giám đốc Ngô, thân thể của bà cụ dạo này có tốt không?".