Tác giả:

“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…

Chương 193

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Chẳng mấy chốc, cô bé đã về đến sân huấn luyện của gia tộc, không quan tâm đ ến cơn đau trên cánh tay, hết đấm này đến đấm khác được tung vào đệm mềm trên sân.  Lúc này, một đám trẻ con cũng chú ý đến cô bé, bắt đầu xì xào bàn tán.  “Ấy ấy, kia chính là Diệp Hoàng, cháu gái của gia chủ đấy”.  “Ta nghe nói thiên phú của nàng ta tệ lắm, thua xa Diệp Long và Diệp Cầm Dao”.  “Nàng ta đúng là kỳ quái, mọi người đều nghỉ ngơi chơi đùa cả rồi, chỉ có mình nàng vẫn còn ở đó tu luyện”.  “Ta nghe nói nàng là sao chổi, hại chết cả mẫu thân đấy”.  “Đúng đúng đúng, chúng ta phải né nàng ta ra thật xa”.  Tiểu Hoàng nghe rõ tất cả những lời bọn họ nói.  Cô bé có chút hoang mang, không biết tại sao các bạn nhỏ lại không thích mình.  Hơn nữa cô bé cũng đã hỏi phụ thân, mẫu thân qua đời vì cơ thể quá yếu ớt, không phải do cô bé hại chết.  Nhưng dù đi đến nơi nào, cô bé vẫn có thể nghe thấy những lời đó.  “Nói cái gì vậy!”  Lúc này, một tiếng rống to vang lên.  Ngay sau đó, chính là một cây roi thật dài đánh mạnh lên người mấy đứa nhỏ mới bàn tán, khiến bọn họ la hét inh ỏi.  “Ấy, quản giáo Báo Tử, bọn ta không dám nữa!”  Một thanh niên mặt mũi hung dữ hừ lạnh một tiếng, sau khi dạy dỗ bọn họ một lúc thì đi tới chỗ Tiểu Hoàng.  Nhìn miệng vết thương trên cánh tay cô bé, thanh niên đó khẽ nhíu mày.  Sau đó lấy ra một ít thuốc trị thương, cẩn thận đắp lên.  Nhìn nắm đấm nhỏ của Tiểu Hoàng đã đỏ bừng lên, sắp trầy hết cả da, thanh niên đó thở dài.  Nhưng cuối cùng, biết bản thân mình không giỏi nói chuyện nên không nói lời nào, chỉ xoa đầu Tiểu Hoàng rồi xoay người rời đi.  Sau lưng, tiếng nắm đấm va chạm vào đệm mềm lại vang lên.  Ba năm lại trôi qua.  Gia tộc tranh đấu.  “Bộp!”, một tiếng, một bóng người bị đánh trúng và văng xuống lôi đài.  “Vương Vũ đánh với Diệp Hoàng, Vương Vũ thắng!”  Trưởng lão tuyên bố kết quả đó.  Diệp Hoàng đứng dậy, lại lau vết máu bên miệng, phủi bụi trên người, trở về bên cạnh phụ thân mình trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người.  “Cha…”  “Haiz… Không sao đâu mà, nghỉ ngơi đi”, phụ thân cô bé vừa than thở vừa nói.  Diệp Hoàng cúi đầu ngồi xuống, tiếng bàn tán xung quanh không ngừng vang lên bên tai.  “Một đệ tử trực hệ lại bị chi dưới đè đầu cưỡi cổ”.  “Uổng phí bao nhiêu tài nguyên dành cho nàng ta”. 

Chẳng mấy chốc, cô bé đã về đến sân huấn luyện của gia tộc, không quan tâm đ ến cơn đau trên cánh tay, hết đấm này đến đấm khác được tung vào đệm mềm trên sân.  

Lúc này, một đám trẻ con cũng chú ý đến cô bé, bắt đầu xì xào bàn tán.  

“Ấy ấy, kia chính là Diệp Hoàng, cháu gái của gia chủ đấy”.  

“Ta nghe nói thiên phú của nàng ta tệ lắm, thua xa Diệp Long và Diệp Cầm Dao”.  

“Nàng ta đúng là kỳ quái, mọi người đều nghỉ ngơi chơi đùa cả rồi, chỉ có mình nàng vẫn còn ở đó tu luyện”.  

“Ta nghe nói nàng là sao chổi, hại chết cả mẫu thân đấy”.  

“Đúng đúng đúng, chúng ta phải né nàng ta ra thật xa”.  

Tiểu Hoàng nghe rõ tất cả những lời bọn họ nói.  

Cô bé có chút hoang mang, không biết tại sao các bạn nhỏ lại không thích mình.  

Hơn nữa cô bé cũng đã hỏi phụ thân, mẫu thân qua đời vì cơ thể quá yếu ớt, không phải do cô bé hại chết.  

Nhưng dù đi đến nơi nào, cô bé vẫn có thể nghe thấy những lời đó.  

“Nói cái gì vậy!”  

Lúc này, một tiếng rống to vang lên.  

Ngay sau đó, chính là một cây roi thật dài đánh mạnh lên người mấy đứa nhỏ mới bàn tán, khiến bọn họ la hét inh ỏi.  

“Ấy, quản giáo Báo Tử, bọn ta không dám nữa!”  

Một thanh niên mặt mũi hung dữ hừ lạnh một tiếng, sau khi dạy dỗ bọn họ một lúc thì đi tới chỗ Tiểu Hoàng.  

Nhìn miệng vết thương trên cánh tay cô bé, thanh niên đó khẽ nhíu mày.  

Sau đó lấy ra một ít thuốc trị thương, cẩn thận đắp lên.  

Nhìn nắm đấm nhỏ của Tiểu Hoàng đã đỏ bừng lên, sắp trầy hết cả da, thanh niên đó thở dài.  

Nhưng cuối cùng, biết bản thân mình không giỏi nói chuyện nên không nói lời nào, chỉ xoa đầu Tiểu Hoàng rồi xoay người rời đi.  

Sau lưng, tiếng nắm đấm va chạm vào đệm mềm lại vang lên.  

Ba năm lại trôi qua.  

Gia tộc tranh đấu.  

“Bộp!”, một tiếng, một bóng người bị đánh trúng và văng xuống lôi đài.  

“Vương Vũ đánh với Diệp Hoàng, Vương Vũ thắng!”  

Trưởng lão tuyên bố kết quả đó.  

Diệp Hoàng đứng dậy, lại lau vết máu bên miệng, phủi bụi trên người, trở về bên cạnh phụ thân mình trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người.  

“Cha…”  

“Haiz… Không sao đâu mà, nghỉ ngơi đi”, phụ thân cô bé vừa than thở vừa nói.  

Diệp Hoàng cúi đầu ngồi xuống, tiếng bàn tán xung quanh không ngừng vang lên bên tai.  

“Một đệ tử trực hệ lại bị chi dưới đè đầu cưỡi cổ”.  

“Uổng phí bao nhiêu tài nguyên dành cho nàng ta”. 

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Chẳng mấy chốc, cô bé đã về đến sân huấn luyện của gia tộc, không quan tâm đ ến cơn đau trên cánh tay, hết đấm này đến đấm khác được tung vào đệm mềm trên sân.  Lúc này, một đám trẻ con cũng chú ý đến cô bé, bắt đầu xì xào bàn tán.  “Ấy ấy, kia chính là Diệp Hoàng, cháu gái của gia chủ đấy”.  “Ta nghe nói thiên phú của nàng ta tệ lắm, thua xa Diệp Long và Diệp Cầm Dao”.  “Nàng ta đúng là kỳ quái, mọi người đều nghỉ ngơi chơi đùa cả rồi, chỉ có mình nàng vẫn còn ở đó tu luyện”.  “Ta nghe nói nàng là sao chổi, hại chết cả mẫu thân đấy”.  “Đúng đúng đúng, chúng ta phải né nàng ta ra thật xa”.  Tiểu Hoàng nghe rõ tất cả những lời bọn họ nói.  Cô bé có chút hoang mang, không biết tại sao các bạn nhỏ lại không thích mình.  Hơn nữa cô bé cũng đã hỏi phụ thân, mẫu thân qua đời vì cơ thể quá yếu ớt, không phải do cô bé hại chết.  Nhưng dù đi đến nơi nào, cô bé vẫn có thể nghe thấy những lời đó.  “Nói cái gì vậy!”  Lúc này, một tiếng rống to vang lên.  Ngay sau đó, chính là một cây roi thật dài đánh mạnh lên người mấy đứa nhỏ mới bàn tán, khiến bọn họ la hét inh ỏi.  “Ấy, quản giáo Báo Tử, bọn ta không dám nữa!”  Một thanh niên mặt mũi hung dữ hừ lạnh một tiếng, sau khi dạy dỗ bọn họ một lúc thì đi tới chỗ Tiểu Hoàng.  Nhìn miệng vết thương trên cánh tay cô bé, thanh niên đó khẽ nhíu mày.  Sau đó lấy ra một ít thuốc trị thương, cẩn thận đắp lên.  Nhìn nắm đấm nhỏ của Tiểu Hoàng đã đỏ bừng lên, sắp trầy hết cả da, thanh niên đó thở dài.  Nhưng cuối cùng, biết bản thân mình không giỏi nói chuyện nên không nói lời nào, chỉ xoa đầu Tiểu Hoàng rồi xoay người rời đi.  Sau lưng, tiếng nắm đấm va chạm vào đệm mềm lại vang lên.  Ba năm lại trôi qua.  Gia tộc tranh đấu.  “Bộp!”, một tiếng, một bóng người bị đánh trúng và văng xuống lôi đài.  “Vương Vũ đánh với Diệp Hoàng, Vương Vũ thắng!”  Trưởng lão tuyên bố kết quả đó.  Diệp Hoàng đứng dậy, lại lau vết máu bên miệng, phủi bụi trên người, trở về bên cạnh phụ thân mình trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người.  “Cha…”  “Haiz… Không sao đâu mà, nghỉ ngơi đi”, phụ thân cô bé vừa than thở vừa nói.  Diệp Hoàng cúi đầu ngồi xuống, tiếng bàn tán xung quanh không ngừng vang lên bên tai.  “Một đệ tử trực hệ lại bị chi dưới đè đầu cưỡi cổ”.  “Uổng phí bao nhiêu tài nguyên dành cho nàng ta”. 

Chương 193