“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 194
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… “Đúng là lãng phí quá mà”. Những lời đó, Diệp Hoàng biết nó cũng lọt vào tai phụ thân. “Mau nhìn kia, là Diệp Long!" Bỗng nhiên, có người bật thốt lên. Diệp Hoàng ngẩng đầu, trên lôi đài là một thiếu niên tuấn tú, cầm một cây trường thương, khí vũ hiên ngang. Mọi người hoan hô ầm ĩ. Lại là ba năm. Lại là gia tộc tranh đấu. Đến phiên Diệp Hoàng, cô bé bước chân lên lôi đài, nhìn về vị trí của người quản lý gia tộc. Chỗ của phụ thân đã sớm rỗng tuếch. Cô bé im lặng quay đầu đi. Hai tay bất giác siết chặt. Nếu như cô bé có được thiên phú. Nếu như cô bé có được sức mạnh khổng lồ. Thì chắc chắn đã không khiến phụ thân thất vọng. Cô bé âm thầm thề, nếu như sau này bản thân may mắn lột xác, thì nhất định, nhất định! Không thể để sự thất vọng đó xuất hiện trong mắt phụ thân được nữa! “Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!” Một thanh kiếm dài bỗng nhiên xuất hiện trong tay Diệp Hoàng. “Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!” Diệp Hoàng hét lớn một tiếng, trường kiếm chắn ngang trời, chém về phía đối thủ trước mặt. “Ầm ầm!” Một tiếng vang thật lớn, đất trời rung chuyển. Cảnh tượng xung quanh Diệp Hoàng bắt đầu biến hóa thật nhanh. Một mùi hoa thoang thoảng khiến ý thức nàng dần tỉnh táo lại. Khi hoàn toàn phục hồi tinh thần, Diệp Hoàng phát hiện mình đang đứng bên trong một biển hoa hồng. Không, phải nói là một nửa biển hoa hồng. Bởi vì một nửa khác đã hoàn toàn đổ sụp dưới một kiếm của nàng lúc nãy, hóa thành vực sâu không thấy đáy. Một nữ tử với mái tóc màu đỏ tím tái nhợt hết cả mặt, đứng trước mặt nàng. “Hiểu Hiểu?” Diệp Hoàng ngẩn ngơ. “Ta đang… Bị gì vậy?" Diệp Hoàng khó hiểu nhìn Diệp Hiểu Hiểu trước mặt, nàng cau mày, sau khi nhận được bức huyết thư tự vẫn của Mễ Phong, thì bỗng nhiên không còn biết gì nữa hết. Đây là nơi nào? Sao Diệp Hiểu Hiểu lại ở đây? Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, nàng đi về phía trước, sau đó đột ngột ngã xuống đất. “Ai da, cái eo già cả này của ta!”
“Đúng là lãng phí quá mà”.
Những lời đó, Diệp Hoàng biết nó cũng lọt vào tai phụ thân.
“Mau nhìn kia, là Diệp Long!"
Bỗng nhiên, có người bật thốt lên.
Diệp Hoàng ngẩng đầu, trên lôi đài là một thiếu niên tuấn tú, cầm một cây trường thương, khí vũ hiên ngang.
Mọi người hoan hô ầm ĩ.
Lại là ba năm.
Lại là gia tộc tranh đấu.
Đến phiên Diệp Hoàng, cô bé bước chân lên lôi đài, nhìn về vị trí của người quản lý gia tộc.
Chỗ của phụ thân đã sớm rỗng tuếch.
Cô bé im lặng quay đầu đi.
Hai tay bất giác siết chặt.
Nếu như cô bé có được thiên phú.
Nếu như cô bé có được sức mạnh khổng lồ.
Thì chắc chắn đã không khiến phụ thân thất vọng.
Cô bé âm thầm thề, nếu như sau này bản thân may mắn lột xác, thì nhất định, nhất định! Không thể để sự thất vọng đó xuất hiện trong mắt phụ thân được nữa!
“Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!”
Một thanh kiếm dài bỗng nhiên xuất hiện trong tay Diệp Hoàng.
“Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!”
Diệp Hoàng hét lớn một tiếng, trường kiếm chắn ngang trời, chém về phía đối thủ trước mặt.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, đất trời rung chuyển.
Cảnh tượng xung quanh Diệp Hoàng bắt đầu biến hóa thật nhanh.
Một mùi hoa thoang thoảng khiến ý thức nàng dần tỉnh táo lại.
Khi hoàn toàn phục hồi tinh thần, Diệp Hoàng phát hiện mình đang đứng bên trong một biển hoa hồng.
Không, phải nói là một nửa biển hoa hồng.
Bởi vì một nửa khác đã hoàn toàn đổ sụp dưới một kiếm của nàng lúc nãy, hóa thành vực sâu không thấy đáy.
Một nữ tử với mái tóc màu đỏ tím tái nhợt hết cả mặt, đứng trước mặt nàng.
“Hiểu Hiểu?”
Diệp Hoàng ngẩn ngơ.
“Ta đang… Bị gì vậy?"
Diệp Hoàng khó hiểu nhìn Diệp Hiểu Hiểu trước mặt, nàng cau mày, sau khi nhận được bức huyết thư tự vẫn của Mễ Phong, thì bỗng nhiên không còn biết gì nữa hết.
Đây là nơi nào? Sao Diệp Hiểu Hiểu lại ở đây?
Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, nàng đi về phía trước, sau đó đột ngột ngã xuống đất.
“Ai da, cái eo già cả này của ta!”
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… “Đúng là lãng phí quá mà”. Những lời đó, Diệp Hoàng biết nó cũng lọt vào tai phụ thân. “Mau nhìn kia, là Diệp Long!" Bỗng nhiên, có người bật thốt lên. Diệp Hoàng ngẩng đầu, trên lôi đài là một thiếu niên tuấn tú, cầm một cây trường thương, khí vũ hiên ngang. Mọi người hoan hô ầm ĩ. Lại là ba năm. Lại là gia tộc tranh đấu. Đến phiên Diệp Hoàng, cô bé bước chân lên lôi đài, nhìn về vị trí của người quản lý gia tộc. Chỗ của phụ thân đã sớm rỗng tuếch. Cô bé im lặng quay đầu đi. Hai tay bất giác siết chặt. Nếu như cô bé có được thiên phú. Nếu như cô bé có được sức mạnh khổng lồ. Thì chắc chắn đã không khiến phụ thân thất vọng. Cô bé âm thầm thề, nếu như sau này bản thân may mắn lột xác, thì nhất định, nhất định! Không thể để sự thất vọng đó xuất hiện trong mắt phụ thân được nữa! “Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!” Một thanh kiếm dài bỗng nhiên xuất hiện trong tay Diệp Hoàng. “Mình không thể để cho cha thất vọng lần nào nữa!” Diệp Hoàng hét lớn một tiếng, trường kiếm chắn ngang trời, chém về phía đối thủ trước mặt. “Ầm ầm!” Một tiếng vang thật lớn, đất trời rung chuyển. Cảnh tượng xung quanh Diệp Hoàng bắt đầu biến hóa thật nhanh. Một mùi hoa thoang thoảng khiến ý thức nàng dần tỉnh táo lại. Khi hoàn toàn phục hồi tinh thần, Diệp Hoàng phát hiện mình đang đứng bên trong một biển hoa hồng. Không, phải nói là một nửa biển hoa hồng. Bởi vì một nửa khác đã hoàn toàn đổ sụp dưới một kiếm của nàng lúc nãy, hóa thành vực sâu không thấy đáy. Một nữ tử với mái tóc màu đỏ tím tái nhợt hết cả mặt, đứng trước mặt nàng. “Hiểu Hiểu?” Diệp Hoàng ngẩn ngơ. “Ta đang… Bị gì vậy?" Diệp Hoàng khó hiểu nhìn Diệp Hiểu Hiểu trước mặt, nàng cau mày, sau khi nhận được bức huyết thư tự vẫn của Mễ Phong, thì bỗng nhiên không còn biết gì nữa hết. Đây là nơi nào? Sao Diệp Hiểu Hiểu lại ở đây? Diệp Hiểu Hiểu không nói gì, nàng đi về phía trước, sau đó đột ngột ngã xuống đất. “Ai da, cái eo già cả này của ta!”