Tác giả:

“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…

Chương 195

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Hoàng vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng.  “Thật lòng xin lỗi, ta thật sự không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì”, Diệp Hoàng hết sức áy náy.  “Ta biết”.  Diệp Hiểu Hiểu thở dài nói: “Muội vừa mới nhập ma”.  Diệp Hoàng ngẩn người.  Nhập ma ư.  Hình như là vậy đấy.  Nàng chưa bao giờ muốn Mễ Phong chết, nhưng sự thật thì sao, vì chấp niệm của chính bản thân nàng đã ép chết Mễ Phong.  Nàng quá vội vã, quá h@m muốn được chứng tỏ bản thân, muốn là một người hữu ích.  Nàng không muốn vẻ thất vọng xuất hiện trong ánh mắt của phụ thân nữa.  “Lời bọn con nít thôi mà, muội đừng xem nó là thật”.  Diệp Hiểu Hiểu nói: “Khi đó bọn họ không hiểu chuyện gì cả, có lẽ họ nghĩ nói vậy cũng không ghê gớm gì, lại vô tình xúc phạm tới muội”.  Ánh mắt Diệp Hoàng đầy phức tạp.  “Tỷ thấy hết rồi hả?”  Diệp Hiểu Hiểu gật đầu.  “Đừng trách ta nhòm ngó đời tư của muội, khi đó muội nhập ma, ta cũng hết cách rồi mới phải kéo muội vào trong mộng cảnh”.  “Chỉ là ta không ngờ, trước kia muội…”  “Thật sự quá bi thảm”.  Diệp Hoàng cười.  “Thế thì có gì là bi thảm, tốt xấu gì ta cũng là cháu gái của gia chủ, sau này lại thành con gái của gia chủ, cuộc sống giàu sang phú quý, các huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng chăm sóc ta”.  “Còn rất nhiều người thảm hơn ta mà”.  Diệp Hoàng đứng dậy, nhìn về phương xa.  “Ta chỉ là…”  “Không muốn người vì ta mà cảm thấy thất vọng nữa thôi”.  Diệp Hiểu Hiểu lại thở dài.  “Chuyện quá khứ ta không thể phán xét được gì”.  “Nhưng bây giờ ta có thể chắc chắn mà nói với muội rằng, đại bá tuyệt đối không hề thất vọng về muội”.  “Tuy là… Biểu hiện của người không rõ ràng, nhưng ta biết trong lòng đại bá, muội chính là hoàn hảo nhất”.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Hoàng vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng.  

“Thật lòng xin lỗi, ta thật sự không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì”, Diệp Hoàng hết sức áy náy.  

“Ta biết”.  

Diệp Hiểu Hiểu thở dài nói: “Muội vừa mới nhập ma”.  

Diệp Hoàng ngẩn người.  

Nhập ma ư.  

Hình như là vậy đấy.  

Nàng chưa bao giờ muốn Mễ Phong chết, nhưng sự thật thì sao, vì chấp niệm của chính bản thân nàng đã ép chết Mễ Phong.  

Nàng quá vội vã, quá h@m muốn được chứng tỏ bản thân, muốn là một người hữu ích.  

Nàng không muốn vẻ thất vọng xuất hiện trong ánh mắt của phụ thân nữa.  

“Lời bọn con nít thôi mà, muội đừng xem nó là thật”.  

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Khi đó bọn họ không hiểu chuyện gì cả, có lẽ họ nghĩ nói vậy cũng không ghê gớm gì, lại vô tình xúc phạm tới muội”.  

Ánh mắt Diệp Hoàng đầy phức tạp.  

“Tỷ thấy hết rồi hả?”  

Diệp Hiểu Hiểu gật đầu.  

“Đừng trách ta nhòm ngó đời tư của muội, khi đó muội nhập ma, ta cũng hết cách rồi mới phải kéo muội vào trong mộng cảnh”.  

“Chỉ là ta không ngờ, trước kia muội…”  

“Thật sự quá bi thảm”.  

Diệp Hoàng cười.  

“Thế thì có gì là bi thảm, tốt xấu gì ta cũng là cháu gái của gia chủ, sau này lại thành con gái của gia chủ, cuộc sống giàu sang phú quý, các huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng chăm sóc ta”.  

“Còn rất nhiều người thảm hơn ta mà”.  

Diệp Hoàng đứng dậy, nhìn về phương xa.  

“Ta chỉ là…”  

“Không muốn người vì ta mà cảm thấy thất vọng nữa thôi”.  

Diệp Hiểu Hiểu lại thở dài.  

“Chuyện quá khứ ta không thể phán xét được gì”.  

“Nhưng bây giờ ta có thể chắc chắn mà nói với muội rằng, đại bá tuyệt đối không hề thất vọng về muội”.  

“Tuy là… Biểu hiện của người không rõ ràng, nhưng ta biết trong lòng đại bá, muội chính là hoàn hảo nhất”.  

Image removed.

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Hoàng vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng.  “Thật lòng xin lỗi, ta thật sự không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì”, Diệp Hoàng hết sức áy náy.  “Ta biết”.  Diệp Hiểu Hiểu thở dài nói: “Muội vừa mới nhập ma”.  Diệp Hoàng ngẩn người.  Nhập ma ư.  Hình như là vậy đấy.  Nàng chưa bao giờ muốn Mễ Phong chết, nhưng sự thật thì sao, vì chấp niệm của chính bản thân nàng đã ép chết Mễ Phong.  Nàng quá vội vã, quá h@m muốn được chứng tỏ bản thân, muốn là một người hữu ích.  Nàng không muốn vẻ thất vọng xuất hiện trong ánh mắt của phụ thân nữa.  “Lời bọn con nít thôi mà, muội đừng xem nó là thật”.  Diệp Hiểu Hiểu nói: “Khi đó bọn họ không hiểu chuyện gì cả, có lẽ họ nghĩ nói vậy cũng không ghê gớm gì, lại vô tình xúc phạm tới muội”.  Ánh mắt Diệp Hoàng đầy phức tạp.  “Tỷ thấy hết rồi hả?”  Diệp Hiểu Hiểu gật đầu.  “Đừng trách ta nhòm ngó đời tư của muội, khi đó muội nhập ma, ta cũng hết cách rồi mới phải kéo muội vào trong mộng cảnh”.  “Chỉ là ta không ngờ, trước kia muội…”  “Thật sự quá bi thảm”.  Diệp Hoàng cười.  “Thế thì có gì là bi thảm, tốt xấu gì ta cũng là cháu gái của gia chủ, sau này lại thành con gái của gia chủ, cuộc sống giàu sang phú quý, các huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng chăm sóc ta”.  “Còn rất nhiều người thảm hơn ta mà”.  Diệp Hoàng đứng dậy, nhìn về phương xa.  “Ta chỉ là…”  “Không muốn người vì ta mà cảm thấy thất vọng nữa thôi”.  Diệp Hiểu Hiểu lại thở dài.  “Chuyện quá khứ ta không thể phán xét được gì”.  “Nhưng bây giờ ta có thể chắc chắn mà nói với muội rằng, đại bá tuyệt đối không hề thất vọng về muội”.  “Tuy là… Biểu hiện của người không rõ ràng, nhưng ta biết trong lòng đại bá, muội chính là hoàn hảo nhất”.  

Chương 195