Tác giả:

“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…

Chương 201

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Thư viện Thiên Phủ.  Mật thất dưới lòng đất.  Nơi này chính là phòng tạm giam của thư viện Thiên Phủ, bình thường chỉ dùng để xử phạt những đệ tử phạm sai lầm.  Phòng giam này có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều có tầng tầng trận pháp.  Xuống thêm một tầng, sức mạnh của trận pháp sẽ càng mạnh, xuống càng sâu thì kẻ bị giam giữ lại càng nguy hiểm.  Trong căn phòng ở tầng dưới cùng, một bóng dáng còn rất trẻ đang ngồi đó, nàng có một gương mặt hết sức xinh đẹp, dù bị giam dưới này nhưng vẫn hết sức bình thản, không hề căng thẳng một chút nào.  “Nàng vẫn không chịu hả?”  Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, cùng với một ông lão râu tóc bạc trắng.  Nếu có đệ tử thư viện ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, ông lão đó chính là viện trưởng của thư viện.  Đạo hiệu Chấn Huyền.  “Đúng vậy thưa đại nhân Hồn Hư Tử”.  Chấn Huyền nói: “Từ khi giết hại tất cả những gương mặt xuất chúng của viện Thiên Địa, bị chúng ta bắt giữ thì nàng vẫn không hé răng nửa lời, lại càng miễn bàn đến việc đại diện cho thư viện chúng ta đi tham chiến”.  Vẻ mặt Hồn Hư Tử vẫn không chút thay đổi: “Đã điều tra rõ ràng về thân thế của nàng chưa?”  “Đã điều tra rồi”.  Chấn Huyền nói: “Diệp Cầm Dao bước vào thư viện ta từ sáu năm trước, đến từ một tòa thành nhỏ ở biên giới phía bắc, liên minh Cửu Thành, trực thuộc thành Túc”.  “Chẳng qua, dường như gia tộc của nàng đã xuất hiện một kẻ vô cùng khó lường, trước mắt đang có sức ảnh hưởng rất lớn ở Cửu Thành”.  “Mà thành Vân Tiêu cũng đã biến thành Thánh Địa Vân Tiêu, gia chủ tộc nàng ta được người nơi đó gọi là Diệp Thánh".  Hồn Hư Tử khinh thường nở nụ cười.  “Một vùng đất nhỏ xíu mà cũng dám tự xưng thánh ư?”  “Bên Trung Châu cũng chỉ có một vài nơi được gọi là Thánh Địa mà thôi, đó đều là tiên cảnh tồn tại hơn vạn năm”.  Hiển nhiên, ông ta không hề để “Diệp Thánh” này vào mắt.  Chấn Huyền cười cười, không nói gì.  Tuy là thuộc hạ có báo cáo rằng thế lực thành Vân Tiêu đã trải rộng khắp liên minh Cửu Thành.  Nhưng khu Cửu Thành đó cũng chỉ là một sự tồn tại hết sức lạc hậu mà thôi, có ghê gớm cách mấy cũng không thể lọt vào mắt các tông môn lớn phía nam, hay các Thánh Địa ở Trung Châu được.  “Tuy Cửu Thành lạc hậu, nhưng đất đai rộng lớn, tổng viện bên kia vẫn tương đối xem trọng nơi này”.  “Mau chóng thuyết phục nàng ta đi, nếu cần thì có thể dùng một số thủ đoạn khác, chẳng hạn như là lợi dụng người trong tộc nàng ta… Ông biết phải làm thế nào rồi đấy”.  Hồn Hư Tử nói.  Chấn Huyền gật đầu.  Chuyện liên quan đến tổng viện thì không phải là chuyện nhỏ.  Ông ta cũng có lén nghe được, hình như mấy nhân vật tai to mặt lớn đang tranh giành một “thời cơ” nào đó.

Thư viện Thiên Phủ.  

Mật thất dưới lòng đất.  

Nơi này chính là phòng tạm giam của thư viện Thiên Phủ, bình thường chỉ dùng để xử phạt những đệ tử phạm sai lầm.  

Phòng giam này có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều có tầng tầng trận pháp.  

Xuống thêm một tầng, sức mạnh của trận pháp sẽ càng mạnh, xuống càng sâu thì kẻ bị giam giữ lại càng nguy hiểm.  

Trong căn phòng ở tầng dưới cùng, một bóng dáng còn rất trẻ đang ngồi đó, nàng có một gương mặt hết sức xinh đẹp, dù bị giam dưới này nhưng vẫn hết sức bình thản, không hề căng thẳng một chút nào.  

“Nàng vẫn không chịu hả?”  

Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, cùng với một ông lão râu tóc bạc trắng.  

Nếu có đệ tử thư viện ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, ông lão đó chính là viện trưởng của thư viện.  

Đạo hiệu Chấn Huyền.  

“Đúng vậy thưa đại nhân Hồn Hư Tử”.  

Chấn Huyền nói: “Từ khi giết hại tất cả những gương mặt xuất chúng của viện Thiên Địa, bị chúng ta bắt giữ thì nàng vẫn không hé răng nửa lời, lại càng miễn bàn đến việc đại diện cho thư viện chúng ta đi tham chiến”.  

Vẻ mặt Hồn Hư Tử vẫn không chút thay đổi: “Đã điều tra rõ ràng về thân thế của nàng chưa?”  

“Đã điều tra rồi”.  

Chấn Huyền nói: “Diệp Cầm Dao bước vào thư viện ta từ sáu năm trước, đến từ một tòa thành nhỏ ở biên giới phía bắc, liên minh Cửu Thành, trực thuộc thành Túc”.  

“Chẳng qua, dường như gia tộc của nàng đã xuất hiện một kẻ vô cùng khó lường, trước mắt đang có sức ảnh hưởng rất lớn ở Cửu Thành”.  

“Mà thành Vân Tiêu cũng đã biến thành Thánh Địa Vân Tiêu, gia chủ tộc nàng ta được người nơi đó gọi là Diệp Thánh".  

Hồn Hư Tử khinh thường nở nụ cười.  

“Một vùng đất nhỏ xíu mà cũng dám tự xưng thánh ư?”  

“Bên Trung Châu cũng chỉ có một vài nơi được gọi là Thánh Địa mà thôi, đó đều là tiên cảnh tồn tại hơn vạn năm”.  

Hiển nhiên, ông ta không hề để “Diệp Thánh” này vào mắt.  

Chấn Huyền cười cười, không nói gì.  

Tuy là thuộc hạ có báo cáo rằng thế lực thành Vân Tiêu đã trải rộng khắp liên minh Cửu Thành.  

Nhưng khu Cửu Thành đó cũng chỉ là một sự tồn tại hết sức lạc hậu mà thôi, có ghê gớm cách mấy cũng không thể lọt vào mắt các tông môn lớn phía nam, hay các Thánh Địa ở Trung Châu được.  

“Tuy Cửu Thành lạc hậu, nhưng đất đai rộng lớn, tổng viện bên kia vẫn tương đối xem trọng nơi này”.  

“Mau chóng thuyết phục nàng ta đi, nếu cần thì có thể dùng một số thủ đoạn khác, chẳng hạn như là lợi dụng người trong tộc nàng ta… Ông biết phải làm thế nào rồi đấy”.  

Hồn Hư Tử nói.  

Chấn Huyền gật đầu.  

Chuyện liên quan đến tổng viện thì không phải là chuyện nhỏ.  

Ông ta cũng có lén nghe được, hình như mấy nhân vật tai to mặt lớn đang tranh giành một “thời cơ” nào đó.

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Thư viện Thiên Phủ.  Mật thất dưới lòng đất.  Nơi này chính là phòng tạm giam của thư viện Thiên Phủ, bình thường chỉ dùng để xử phạt những đệ tử phạm sai lầm.  Phòng giam này có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng đều có tầng tầng trận pháp.  Xuống thêm một tầng, sức mạnh của trận pháp sẽ càng mạnh, xuống càng sâu thì kẻ bị giam giữ lại càng nguy hiểm.  Trong căn phòng ở tầng dưới cùng, một bóng dáng còn rất trẻ đang ngồi đó, nàng có một gương mặt hết sức xinh đẹp, dù bị giam dưới này nhưng vẫn hết sức bình thản, không hề căng thẳng một chút nào.  “Nàng vẫn không chịu hả?”  Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, cùng với một ông lão râu tóc bạc trắng.  Nếu có đệ tử thư viện ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, ông lão đó chính là viện trưởng của thư viện.  Đạo hiệu Chấn Huyền.  “Đúng vậy thưa đại nhân Hồn Hư Tử”.  Chấn Huyền nói: “Từ khi giết hại tất cả những gương mặt xuất chúng của viện Thiên Địa, bị chúng ta bắt giữ thì nàng vẫn không hé răng nửa lời, lại càng miễn bàn đến việc đại diện cho thư viện chúng ta đi tham chiến”.  Vẻ mặt Hồn Hư Tử vẫn không chút thay đổi: “Đã điều tra rõ ràng về thân thế của nàng chưa?”  “Đã điều tra rồi”.  Chấn Huyền nói: “Diệp Cầm Dao bước vào thư viện ta từ sáu năm trước, đến từ một tòa thành nhỏ ở biên giới phía bắc, liên minh Cửu Thành, trực thuộc thành Túc”.  “Chẳng qua, dường như gia tộc của nàng đã xuất hiện một kẻ vô cùng khó lường, trước mắt đang có sức ảnh hưởng rất lớn ở Cửu Thành”.  “Mà thành Vân Tiêu cũng đã biến thành Thánh Địa Vân Tiêu, gia chủ tộc nàng ta được người nơi đó gọi là Diệp Thánh".  Hồn Hư Tử khinh thường nở nụ cười.  “Một vùng đất nhỏ xíu mà cũng dám tự xưng thánh ư?”  “Bên Trung Châu cũng chỉ có một vài nơi được gọi là Thánh Địa mà thôi, đó đều là tiên cảnh tồn tại hơn vạn năm”.  Hiển nhiên, ông ta không hề để “Diệp Thánh” này vào mắt.  Chấn Huyền cười cười, không nói gì.  Tuy là thuộc hạ có báo cáo rằng thế lực thành Vân Tiêu đã trải rộng khắp liên minh Cửu Thành.  Nhưng khu Cửu Thành đó cũng chỉ là một sự tồn tại hết sức lạc hậu mà thôi, có ghê gớm cách mấy cũng không thể lọt vào mắt các tông môn lớn phía nam, hay các Thánh Địa ở Trung Châu được.  “Tuy Cửu Thành lạc hậu, nhưng đất đai rộng lớn, tổng viện bên kia vẫn tương đối xem trọng nơi này”.  “Mau chóng thuyết phục nàng ta đi, nếu cần thì có thể dùng một số thủ đoạn khác, chẳng hạn như là lợi dụng người trong tộc nàng ta… Ông biết phải làm thế nào rồi đấy”.  Hồn Hư Tử nói.  Chấn Huyền gật đầu.  Chuyện liên quan đến tổng viện thì không phải là chuyện nhỏ.  Ông ta cũng có lén nghe được, hình như mấy nhân vật tai to mặt lớn đang tranh giành một “thời cơ” nào đó.

Chương 201