“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…
Chương 202
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… “Đại nhân yên tâm, trước trận chiến tranh đoạt, ta sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này”. Hồn Hư Tử gật đầu, nhìn xung quanh, nói: “Chỗ này của ông không có vấn đề gì đâu nhỉ, gia tăng phòng thủ, nàng ta không phải người thường, đừng để nàng ta thoát được”. “Tuyệt đối không thành vấn đề!” Chấn Huyền thề thốt: “Nơi này vốn được bố trí đặc biệt để giam giữ những kẻ vô cùng hung ác mà”. “Dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ thì một khi bước vào cũng không thể thoát ra được, không kẻ nào có thể lẻn vào trong”. Hồn Hư Tử ừ một tiếng: “Thế thì tốt rồi”. Ông ta nhìn Diệp Cầm Dao bên trong, thầm than thở. Thật sự không ngờ ở một nơi thế này lại có thể tìm thấy một thiên tài đến mức yêu nghiệt như vậy. Có người như nàng đại diện thư viện xuất chiến, thì liên minh Cửu Thành có thể nói là nắm chắc trong tay, không ngoa một tí nào. Một lát sau, hai người rời khỏi phòng giam tầng dưới cùng. Mà Diệp Cầm Dao trong phòng thì từ đầu đến cuối vẫn không nói lấy một lời, lặng lẽ ngồi đó. Bỗng nhiên, đôi mày thanh tú của nàng chợt nhíu lại, mở mắt. Một đóa hoa màu vàng chậm rãi từ trên trời rơi xuống, khẽ dừng lại trên đùi nàng. Diệp Cầm Dao khó hiểu, tại sao nơi này lại có một đóa hoa xuất hiện giữa hư không thế? Vả lại, hơi thở trên đóa hoa đó cũng khá là quen thuộc. Khi nàng đang khó hiểu thì đột nhiên những cánh hoa kia tự dịch chuyển, dần biến hóa, cuối cùng hóa thành một con chim nhỏ bằng đầu ngón tay. Con chim vỗ cánh, đậu trên đầu vai Diệp Cầm Dao, sau đó há miệng nói tiếng người. “Không ngờ tỷ lại thảm thương thế này đấy”. Diệp Cầm Dao lập tức kinh ngạc, nàng nhận ra giọng nói đó là của ai. “Muội muội, muội đã về rồi đấy hả?” “Hì hì”. Chim nhỏ nhảy xuống khỏi đầu vai, đậu ngay trước ngực Diệp Cầm Dao. Đôi mắt lấp lánh ý cười, to tròn nhìn nàng. “Tỷ bị sao thế? Sao lại bị giam thế này?” Diệp Cầm Dao khẽ thở dài: “Nói ra thì dài lắm”. “Ta gi ết chết hết tất cả đệ tử trong viện Thiên Địa của thư viện Thiên Phủ”. “Ặc…” Diệp Hiểu Hiểu cạn lời, nàng cũng biết đến thư viện Thiên Phủ, cũng biết rõ viện Thiên Địa là nơi chứa tất cả những đệ tử tài giỏi nhất, tương lai sáng lạn nhất của thư viện. Không ngờ lại bị Diệp Cầm Dao diệt sạch. “Thế tại sao bọn họ không bỏ chạy rồi quay lại làm thịt tỷ?”, Diệp Hiểu Hiểu hỏi. Diệp Cầm Dao cũng cạn lời, nói: “Thứ nhất, bọn họ không thể làm được”. Diệp Cầm Dao lấy ra một chiếc gương, hơi thở phảng phất phả vào đó khiến Diệp Hiểu Hiểu cảm thấy khiếp sợ.
“Đại nhân yên tâm, trước trận chiến tranh đoạt, ta sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này”.
Hồn Hư Tử gật đầu, nhìn xung quanh, nói: “Chỗ này của ông không có vấn đề gì đâu nhỉ, gia tăng phòng thủ, nàng ta không phải người thường, đừng để nàng ta thoát được”.
“Tuyệt đối không thành vấn đề!”
Chấn Huyền thề thốt: “Nơi này vốn được bố trí đặc biệt để giam giữ những kẻ vô cùng hung ác mà”.
“Dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ thì một khi bước vào cũng không thể thoát ra được, không kẻ nào có thể lẻn vào trong”.
Hồn Hư Tử ừ một tiếng: “Thế thì tốt rồi”.
Ông ta nhìn Diệp Cầm Dao bên trong, thầm than thở.
Thật sự không ngờ ở một nơi thế này lại có thể tìm thấy một thiên tài đến mức yêu nghiệt như vậy.
Có người như nàng đại diện thư viện xuất chiến, thì liên minh Cửu Thành có thể nói là nắm chắc trong tay, không ngoa một tí nào.
Một lát sau, hai người rời khỏi phòng giam tầng dưới cùng.
Mà Diệp Cầm Dao trong phòng thì từ đầu đến cuối vẫn không nói lấy một lời, lặng lẽ ngồi đó.
Bỗng nhiên, đôi mày thanh tú của nàng chợt nhíu lại, mở mắt.
Một đóa hoa màu vàng chậm rãi từ trên trời rơi xuống, khẽ dừng lại trên đùi nàng.
Diệp Cầm Dao khó hiểu, tại sao nơi này lại có một đóa hoa xuất hiện giữa hư không thế?
Vả lại, hơi thở trên đóa hoa đó cũng khá là quen thuộc.
Khi nàng đang khó hiểu thì đột nhiên những cánh hoa kia tự dịch chuyển, dần biến hóa, cuối cùng hóa thành một con chim nhỏ bằng đầu ngón tay.
Con chim vỗ cánh, đậu trên đầu vai Diệp Cầm Dao, sau đó há miệng nói tiếng người.
“Không ngờ tỷ lại thảm thương thế này đấy”.
Diệp Cầm Dao lập tức kinh ngạc, nàng nhận ra giọng nói đó là của ai.
“Muội muội, muội đã về rồi đấy hả?”
“Hì hì”.
Chim nhỏ nhảy xuống khỏi đầu vai, đậu ngay trước ngực Diệp Cầm Dao.
Đôi mắt lấp lánh ý cười, to tròn nhìn nàng.
“Tỷ bị sao thế? Sao lại bị giam thế này?”
Diệp Cầm Dao khẽ thở dài: “Nói ra thì dài lắm”.
“Ta gi ết chết hết tất cả đệ tử trong viện Thiên Địa của thư viện Thiên Phủ”.
“Ặc…”
Diệp Hiểu Hiểu cạn lời, nàng cũng biết đến thư viện Thiên Phủ, cũng biết rõ viện Thiên Địa là nơi chứa tất cả những đệ tử tài giỏi nhất, tương lai sáng lạn nhất của thư viện.
Không ngờ lại bị Diệp Cầm Dao diệt sạch.
“Thế tại sao bọn họ không bỏ chạy rồi quay lại làm thịt tỷ?”, Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
Diệp Cầm Dao cũng cạn lời, nói: “Thứ nhất, bọn họ không thể làm được”.
Diệp Cầm Dao lấy ra một chiếc gương, hơi thở phảng phất phả vào đó khiến Diệp Hiểu Hiểu cảm thấy khiếp sợ.
Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… “Đại nhân yên tâm, trước trận chiến tranh đoạt, ta sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này”. Hồn Hư Tử gật đầu, nhìn xung quanh, nói: “Chỗ này của ông không có vấn đề gì đâu nhỉ, gia tăng phòng thủ, nàng ta không phải người thường, đừng để nàng ta thoát được”. “Tuyệt đối không thành vấn đề!” Chấn Huyền thề thốt: “Nơi này vốn được bố trí đặc biệt để giam giữ những kẻ vô cùng hung ác mà”. “Dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ thì một khi bước vào cũng không thể thoát ra được, không kẻ nào có thể lẻn vào trong”. Hồn Hư Tử ừ một tiếng: “Thế thì tốt rồi”. Ông ta nhìn Diệp Cầm Dao bên trong, thầm than thở. Thật sự không ngờ ở một nơi thế này lại có thể tìm thấy một thiên tài đến mức yêu nghiệt như vậy. Có người như nàng đại diện thư viện xuất chiến, thì liên minh Cửu Thành có thể nói là nắm chắc trong tay, không ngoa một tí nào. Một lát sau, hai người rời khỏi phòng giam tầng dưới cùng. Mà Diệp Cầm Dao trong phòng thì từ đầu đến cuối vẫn không nói lấy một lời, lặng lẽ ngồi đó. Bỗng nhiên, đôi mày thanh tú của nàng chợt nhíu lại, mở mắt. Một đóa hoa màu vàng chậm rãi từ trên trời rơi xuống, khẽ dừng lại trên đùi nàng. Diệp Cầm Dao khó hiểu, tại sao nơi này lại có một đóa hoa xuất hiện giữa hư không thế? Vả lại, hơi thở trên đóa hoa đó cũng khá là quen thuộc. Khi nàng đang khó hiểu thì đột nhiên những cánh hoa kia tự dịch chuyển, dần biến hóa, cuối cùng hóa thành một con chim nhỏ bằng đầu ngón tay. Con chim vỗ cánh, đậu trên đầu vai Diệp Cầm Dao, sau đó há miệng nói tiếng người. “Không ngờ tỷ lại thảm thương thế này đấy”. Diệp Cầm Dao lập tức kinh ngạc, nàng nhận ra giọng nói đó là của ai. “Muội muội, muội đã về rồi đấy hả?” “Hì hì”. Chim nhỏ nhảy xuống khỏi đầu vai, đậu ngay trước ngực Diệp Cầm Dao. Đôi mắt lấp lánh ý cười, to tròn nhìn nàng. “Tỷ bị sao thế? Sao lại bị giam thế này?” Diệp Cầm Dao khẽ thở dài: “Nói ra thì dài lắm”. “Ta gi ết chết hết tất cả đệ tử trong viện Thiên Địa của thư viện Thiên Phủ”. “Ặc…” Diệp Hiểu Hiểu cạn lời, nàng cũng biết đến thư viện Thiên Phủ, cũng biết rõ viện Thiên Địa là nơi chứa tất cả những đệ tử tài giỏi nhất, tương lai sáng lạn nhất của thư viện. Không ngờ lại bị Diệp Cầm Dao diệt sạch. “Thế tại sao bọn họ không bỏ chạy rồi quay lại làm thịt tỷ?”, Diệp Hiểu Hiểu hỏi. Diệp Cầm Dao cũng cạn lời, nói: “Thứ nhất, bọn họ không thể làm được”. Diệp Cầm Dao lấy ra một chiếc gương, hơi thở phảng phất phả vào đó khiến Diệp Hiểu Hiểu cảm thấy khiếp sợ.