Tác giả:

“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong…

Chương 242

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Lúc này, Đồng Thượng Thanh ngoài sự nhục nhã còn là sự hối hận vô hạn.  Tại sao lại đi khiêu khích Diệp Cầm Dao làm gì?  Advertisement"Đệ tử...biết tội rồi!"  Đồng Thượng Thanh cúi gằm người.  Vị lão tổ đó hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Cầm Dao.  AdvertisementLập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn hằn sâu trên mặt chồng chất.  "Tiên tử, cô xem...”  "Thôi vậy”.  Diệp Cầm Dao dửng dưng nói: "Cậy mạnh h**p yếu là thói quen của các người”.  "Ta cũng biết bây giờ các người hận không thể băm ta thành trăm ngàn mảnh”.  Mấy vị lão tổ cười mỉa một cái, nhanh chóng tỏ ý rằng bọn họ nào dám.  Diệp Cầm Dao tiếp tục: "Thực ra ta không hề có ác ý với Lăng Vân tông, cũng không hề quan tâm”.  "Nếu các người không gây chuyện với ta thì cũng không xảy ra chuyện này”.  Nàng đứng dậy: "Ta chỉ có một yêu cầu. Trước khi trận chiến thiên mệnh kết thúc, ta không muốn có bất kỳ người nào đến quấy rầy ta vì những lý do chẳng ra làm sao cả”.  "Nếu còn tiếp tục, ta sẽ dùng nguyên văn của Đồng tông chủ để nói với các người”.  "Ngay cả Hồn Hư Tử cũng không bảo vệ nổi các người đâu”.  Diệp Cầm Dao quét mắt nhìn một lượt, mấy tên cường giả của Lăng Vân tông lần lượt cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của nàng.  Cảnh tượng này khiến nàng nhớ lại một câu nói mà đại bá từng nói.  "Ta là người rất thích nói đạo lý”.  "Nhưng trước tiên bản thân phải có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể khiến người khác ngồi xuống nghe đạo lý”.  Nàng rất đồng ý với nhận định này.  Nói xong, Diệp Cầm Dao đứng dậy, mặc kệ Đồng Thượng Thanh đang quỳ trên mặt đất, trực tiếp rời khỏi đại điện tông chủ.  ...   Ở phía sau núi của Lăng Vân tông, trong một khu vườn tao nhã.  Diệp Cầm Dao ngồi trong đình nghỉ mát, nhẹ nhàng chơi đàn cổ.  Cách đó không xa, dưới tán cây lê, Diệp Hiểu Hiểu đang thoải mái đong đưa trên xích đu.  Nơi này là do Lăng Vân tông đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Cầm Dao, đảm bảo không ai có thể đến làm phiền nàng nữa.  “Tỷ tỷ, muội không nói đùa đâu, bây giờ tỷ trở nên rất hung dữ đó”, Diệp Hiểu Hiểu nói.  Diệp Cầm Dao dừng lại, điều chỉnh một vài giai điệu không hài hoà, bắt đầu chơi lại một bản khác. 

Lúc này, Đồng Thượng Thanh ngoài sự nhục nhã còn là sự hối hận vô hạn.  

Tại sao lại đi khiêu khích Diệp Cầm Dao làm gì?  

Advertisement

"Đệ tử...biết tội rồi!"  

Đồng Thượng Thanh cúi gằm người.  

Vị lão tổ đó hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Cầm Dao.  

Advertisement

Lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn hằn sâu trên mặt chồng chất.  

"Tiên tử, cô xem...”  

"Thôi vậy”.  

Diệp Cầm Dao dửng dưng nói: "Cậy mạnh h**p yếu là thói quen của các người”.  

"Ta cũng biết bây giờ các người hận không thể băm ta thành trăm ngàn mảnh”.  

Mấy vị lão tổ cười mỉa một cái, nhanh chóng tỏ ý rằng bọn họ nào dám.  

Diệp Cầm Dao tiếp tục: "Thực ra ta không hề có ác ý với Lăng Vân tông, cũng không hề quan tâm”.  

"Nếu các người không gây chuyện với ta thì cũng không xảy ra chuyện này”.  

Nàng đứng dậy: "Ta chỉ có một yêu cầu. Trước khi trận chiến thiên mệnh kết thúc, ta không muốn có bất kỳ người nào đến quấy rầy ta vì những lý do chẳng ra làm sao cả”.  

"Nếu còn tiếp tục, ta sẽ dùng nguyên văn của Đồng tông chủ để nói với các người”.  

"Ngay cả Hồn Hư Tử cũng không bảo vệ nổi các người đâu”.  

Diệp Cầm Dao quét mắt nhìn một lượt, mấy tên cường giả của Lăng Vân tông lần lượt cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của nàng.  

Cảnh tượng này khiến nàng nhớ lại một câu nói mà đại bá từng nói.  

"Ta là người rất thích nói đạo lý”.  

"Nhưng trước tiên bản thân phải có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể khiến người khác ngồi xuống nghe đạo lý”.  

Nàng rất đồng ý với nhận định này.  

Nói xong, Diệp Cầm Dao đứng dậy, mặc kệ Đồng Thượng Thanh đang quỳ trên mặt đất, trực tiếp rời khỏi đại điện tông chủ.  

...   

Ở phía sau núi của Lăng Vân tông, trong một khu vườn tao nhã.  

Diệp Cầm Dao ngồi trong đình nghỉ mát, nhẹ nhàng chơi đàn cổ.  

Cách đó không xa, dưới tán cây lê, Diệp Hiểu Hiểu đang thoải mái đong đưa trên xích đu.  

Nơi này là do Lăng Vân tông đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Cầm Dao, đảm bảo không ai có thể đến làm phiền nàng nữa.  

“Tỷ tỷ, muội không nói đùa đâu, bây giờ tỷ trở nên rất hung dữ đó”, Diệp Hiểu Hiểu nói.  

Diệp Cầm Dao dừng lại, điều chỉnh một vài giai điệu không hài hoà, bắt đầu chơi lại một bản khác. 

Độc Tôn Thiên HạTác giả: Chi VũTruyện Huyền Huyễn“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!” “Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!” “Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!” Trời tối đen như mực. Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man. “Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?” c*̀ng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực. Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc. Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ. Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không. Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến. Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn. Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. c*̃ng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy. Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong… Lúc này, Đồng Thượng Thanh ngoài sự nhục nhã còn là sự hối hận vô hạn.  Tại sao lại đi khiêu khích Diệp Cầm Dao làm gì?  Advertisement"Đệ tử...biết tội rồi!"  Đồng Thượng Thanh cúi gằm người.  Vị lão tổ đó hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Cầm Dao.  AdvertisementLập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn hằn sâu trên mặt chồng chất.  "Tiên tử, cô xem...”  "Thôi vậy”.  Diệp Cầm Dao dửng dưng nói: "Cậy mạnh h**p yếu là thói quen của các người”.  "Ta cũng biết bây giờ các người hận không thể băm ta thành trăm ngàn mảnh”.  Mấy vị lão tổ cười mỉa một cái, nhanh chóng tỏ ý rằng bọn họ nào dám.  Diệp Cầm Dao tiếp tục: "Thực ra ta không hề có ác ý với Lăng Vân tông, cũng không hề quan tâm”.  "Nếu các người không gây chuyện với ta thì cũng không xảy ra chuyện này”.  Nàng đứng dậy: "Ta chỉ có một yêu cầu. Trước khi trận chiến thiên mệnh kết thúc, ta không muốn có bất kỳ người nào đến quấy rầy ta vì những lý do chẳng ra làm sao cả”.  "Nếu còn tiếp tục, ta sẽ dùng nguyên văn của Đồng tông chủ để nói với các người”.  "Ngay cả Hồn Hư Tử cũng không bảo vệ nổi các người đâu”.  Diệp Cầm Dao quét mắt nhìn một lượt, mấy tên cường giả của Lăng Vân tông lần lượt cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của nàng.  Cảnh tượng này khiến nàng nhớ lại một câu nói mà đại bá từng nói.  "Ta là người rất thích nói đạo lý”.  "Nhưng trước tiên bản thân phải có thực lực mạnh mẽ thì mới có thể khiến người khác ngồi xuống nghe đạo lý”.  Nàng rất đồng ý với nhận định này.  Nói xong, Diệp Cầm Dao đứng dậy, mặc kệ Đồng Thượng Thanh đang quỳ trên mặt đất, trực tiếp rời khỏi đại điện tông chủ.  ...   Ở phía sau núi của Lăng Vân tông, trong một khu vườn tao nhã.  Diệp Cầm Dao ngồi trong đình nghỉ mát, nhẹ nhàng chơi đàn cổ.  Cách đó không xa, dưới tán cây lê, Diệp Hiểu Hiểu đang thoải mái đong đưa trên xích đu.  Nơi này là do Lăng Vân tông đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Cầm Dao, đảm bảo không ai có thể đến làm phiền nàng nữa.  “Tỷ tỷ, muội không nói đùa đâu, bây giờ tỷ trở nên rất hung dữ đó”, Diệp Hiểu Hiểu nói.  Diệp Cầm Dao dừng lại, điều chỉnh một vài giai điệu không hài hoà, bắt đầu chơi lại một bản khác. 

Chương 242