Phố Castle thuộc thành phố Glasgow là một khu phố đậm chất cổ kính với những ngôi nhà hai tầng phủ đầy rêu xanh, ngoài ra còn có kiểu cửa sổ đã lỗi thời từ những năm tám mươi, và bất kỳ ai đã và đang sống trong khu phố đó ít nhiều đều biết đến một con bé mắt vàng sống tại một căn nhà cuối khu phố, với những trò mèo dị hợm của nó.Người ta đôi khi có thể thấy nó xuất hiện trong một trường tiểu học nhỏ hay một bệnh viện kém người qua lại, và khi đó, y như rằng sẽ có chuyện không lành xảy ra. oOo Một ngày mới bắt đầu, ánh nắng vàng soi lên cái biển số 13 cũ bằng sắt thô, chỉ có một chút óng ánh từ bề mặt kim loại sần sùi phản chiếu lại ánh sáng. Tôi mở cửa, hít ngụm không khí trong lành đầu tiên của buổi nắng hạ. Tôi là Irenne Eilander, mười hai tuổi, mồ côi cha lẫn mẹ. Nghe ông bà kể rằng tôi đã từng có đầy đủ cha mẹ như bao đứa trẻ khác, nhưng một vụ tai nạn đường thủy đã đưa họ đi khi tôi mới có hai tuổi- non nớt và yếu nhược, thậm chí còn chưa biết nói một từ ra hồn. Tôi không nhớ rõ…
Chương 613-: and Glory
[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us AgainTác giả: -The-13th-Truyện Nữ Cường, Truyện Phương TâyPhố Castle thuộc thành phố Glasgow là một khu phố đậm chất cổ kính với những ngôi nhà hai tầng phủ đầy rêu xanh, ngoài ra còn có kiểu cửa sổ đã lỗi thời từ những năm tám mươi, và bất kỳ ai đã và đang sống trong khu phố đó ít nhiều đều biết đến một con bé mắt vàng sống tại một căn nhà cuối khu phố, với những trò mèo dị hợm của nó.Người ta đôi khi có thể thấy nó xuất hiện trong một trường tiểu học nhỏ hay một bệnh viện kém người qua lại, và khi đó, y như rằng sẽ có chuyện không lành xảy ra. oOo Một ngày mới bắt đầu, ánh nắng vàng soi lên cái biển số 13 cũ bằng sắt thô, chỉ có một chút óng ánh từ bề mặt kim loại sần sùi phản chiếu lại ánh sáng. Tôi mở cửa, hít ngụm không khí trong lành đầu tiên của buổi nắng hạ. Tôi là Irenne Eilander, mười hai tuổi, mồ côi cha lẫn mẹ. Nghe ông bà kể rằng tôi đã từng có đầy đủ cha mẹ như bao đứa trẻ khác, nhưng một vụ tai nạn đường thủy đã đưa họ đi khi tôi mới có hai tuổi- non nớt và yếu nhược, thậm chí còn chưa biết nói một từ ra hồn. Tôi không nhớ rõ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi mua được máy tính bảng rồi mng ạ =))) siêu đã luônHiện tại thì tôi đang viết chương mới bằng bàn phím cùng với máy này =)))))))) ncl bàn phím vật lý vẫn dễ dùng hơn bàn phím ảo nhiềuOoOHiện tại, tôi vẫn không biết có thể khiến Urquhart tâm phục bằng cách nào. Cho cậu ta lên làm đội trưởng mới hả ? Không, trừ khi cậu ta múa chổi solo thắng hết gần năm chục cầu thủ trong trường. Chẳng ai điên mà đưa một người chưa rõ năng lực, lại còn không có kinh nghiệm lên làm chủ được. Ngay cả với Quân Đoàn, quyết định của tôi vẫn phải thông qua nhiều cố vấn mới thành hiện thực. Còn chưa kể Urquhart còn có cái tôi cao hơn nhiều so với Draco, chắc gì đã nghe hết ý kiến của từng người một ?Tôi nghĩ thế, và nghĩ thêm, trong khi nhìn vào đứa học sinh bị giáo sư Slughorn coi như bồ câu đưa thư; coi bộ dáng của nhóc đó mệt bở hơi tai thì cũng khá rõ hôm nay giáo sư không chỉ mời mình tôi, ít nhất cũng phải có trên dưới một chục đứa được mời tới bữa tối của ông ấy. Ban đầu tôi tính không đi, vì sau vài buổi tập Quidditch thì xương cốt của tôi đã xuất hiện dấu hiệu lạ-hậu quả của gần nửa năm không đụng vào chổi, bởi vì trước đó xảy ra nhiều chuyện quá, mà Quidditch thì luôn không phải là thứ quan trọng nhất. Cho dù hầm độc dược có cách ký túc xá Slytherin có mấy bước chân, tôi cũng không muốn phí hoài chút thời gian nghỉ quý báu dư ra từ hàng giờ cày bài tập đến chết.Nhưng Blaise lại ra sức thuyết phục tôi đi cùng cậu ta vì nếu không, cậu ta sẽ là Slytherin duy nhất trong buổi tiệc đó-và sẵn sàng bế tôi đến dự tiệc nếu đôi chân của tôi rệu rã đến mức không đứng nổi nữa-trước khi cậu ta bị ánh nhìn khinh bỉ của Theodore nướng chín.Nể tình Blaise và cả giáo sư Slughorn, tôi nhận lời. Và bữa tối đầu tiên, tôi nhận ra được mình không thích nó đến mức nào. Vì cho dù có Blaise bảo kê, chúng tôi có một khởi đầu không mấy thuận lợi khi bất kỳ ai cũng dán mắt săm soi đến từng miếng thịt tôi đưa vào miệng. Hai bữa tối tiếp đó cũng không khả quan hơn bao nhiêu, giáo sư Slughorn thậm chí cũng không đếm xỉa hỏi han gì chúng tôi như mấy hôm đầu. Không ai ưa bản mặt của những đứa khác, nhưng cũng không muốn công khai mà rút khỏi hội trò cưng của ông. Và thế là hai đứa tôi nghĩ ra kế: mỗi lần "bị" gọi đi dự tiệc, một đứa nghỉ, một đứa đi; đồng thời đứa đi sẽ báo với giáo sư là đứa còn lại bận quá không đi được, cứ ngẫu nhiên như vậy.Mới chỉ là dự kiến thôi, vì không chắc sau này còn "được" mời nữa không, vì ông ta là người thích sự an toàn, mà con đường mà cả tôi lẫn Blaise chọn có lẽ sẽ không như thế. Có lẽ như thế thì tốt hơn cho cả hai bên.Mới chừng tháng mười mà tuyết đã đổ về. Bình thường, gần tới sinh nhật tôi, ngày hai bảy mới có tí tuyết gọi là cho có. Có lẽ là do giám ngục nên thời tiết mới lạnh sớm như vậy-tôi nhìn lên bầu trời trắng đục bị quây lại bởi cành cây đen kịt, khô khốc như cháy xém. Vẫn như mọi năm, nhưng thay vào bầu không khí nhộn nhạo thông thường của Hogsmeade là cái sự căng thẳng làm tôi phát ghét. Những đứa học sinh bé bé cứ đi tụ thành đám, chắn hết cửa tiệm như cấm người khác vào, lâu lâu lại rén rén liếc mắt người khác rồi dấm da dấm dúi. Đã sợ thế thì ở trong trường đi, yếu còn thích ra gió thì có chó nó cũng khinh. Chẳng qua tôi không chịu trách nhiệm quản lý tụi đó thôi."Trò kia! Làm gì trong góc đó thế ?" Tôi nạt một đứa, trông có vẻ là học sinh, cỡ năm hai, nhưng quần áo mỏng lét, lại xộc xệch, như vừa bị vứt ra đây bởi một nhóm bắt nạt. Trái lại, da mặt nó như trứng luộc ấy, trắng bóc, không một vết thương, không dính tí bẩn nào. Quần áo dù không chỉnh tề nhưng áo sơ mi và gillet bên trong có vẻ khá mới. Dưới cổ loáng thoáng một món trang sức như choker màu đen Với tình hình tuyết rơi dày đặc như thế này, không ai diên mà không đeo thêm cái khăn quàng cổ hay gì đó, vì cơ bản đồng phục Hogwarts không quá dày, chỉ đủ mặc đến ngày thu se se lạnh là cùng."Đừng...Đừng lại gần tôi !" Nó luống cuống hét lên. Nhưng giọng nó càng to, càng nhiều người bu vào xem, có lẽ là nghi ngờ rằng huynh trưởng Shafiq nhà Slytherin đã lôi một đứa học sinh ngây thơ ra đến tận đây để phạt nó vì một cái tội vô lý."Huynh trưởng à, dù sao cũng là một đứa trẻ, đừng hà khắc như thế chứ ?" Một đứa nói như thế.Tôi cố giải thích rằng chỉ mới gặp nhóc này khoảng vài ba phút trở lại đây, nhưng cuối cùng lại tạo thành một cuộc cãi vã nhỏ. Đã có khoảng gần mười người tới xung quanh chúng tôi, một số quay ra đỡ nó dậy, nhưng không được, vì nó tuyệt nhiên không cho ai đụng vào. Tới khi một trong số họ cưỡng chế dìu nó, vài tiếng 'bíp' chọc thủng cuộc cãi vã.Cái tiếng này quen lắm...Chẳng lẽ là...'TRÁNH XA NHÓC ĐÓ RA !"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi mua được máy tính bảng rồi mng ạ =))) siêu đã luôn
Hiện tại thì tôi đang viết chương mới bằng bàn phím cùng với máy này =)))))))) ncl bàn phím vật lý vẫn dễ dùng hơn bàn phím ảo nhiều
OoO
Hiện tại, tôi vẫn không biết có thể khiến Urquhart tâm phục bằng cách nào. Cho cậu ta lên làm đội trưởng mới hả ? Không, trừ khi cậu ta múa chổi solo thắng hết gần năm chục cầu thủ trong trường. Chẳng ai điên mà đưa một người chưa rõ năng lực, lại còn không có kinh nghiệm lên làm chủ được. Ngay cả với Quân Đoàn, quyết định của tôi vẫn phải thông qua nhiều cố vấn mới thành hiện thực. Còn chưa kể Urquhart còn có cái tôi cao hơn nhiều so với Draco, chắc gì đã nghe hết ý kiến của từng người một ?
Tôi nghĩ thế, và nghĩ thêm, trong khi nhìn vào đứa học sinh bị giáo sư Slughorn coi như bồ câu đưa thư; coi bộ dáng của nhóc đó mệt bở hơi tai thì cũng khá rõ hôm nay giáo sư không chỉ mời mình tôi, ít nhất cũng phải có trên dưới một chục đứa được mời tới bữa tối của ông ấy. Ban đầu tôi tính không đi, vì sau vài buổi tập Quidditch thì xương cốt của tôi đã xuất hiện dấu hiệu lạ-hậu quả của gần nửa năm không đụng vào chổi, bởi vì trước đó xảy ra nhiều chuyện quá, mà Quidditch thì luôn không phải là thứ quan trọng nhất. Cho dù hầm độc dược có cách ký túc xá Slytherin có mấy bước chân, tôi cũng không muốn phí hoài chút thời gian nghỉ quý báu dư ra từ hàng giờ cày bài tập đến chết.
Nhưng Blaise lại ra sức thuyết phục tôi đi cùng cậu ta vì nếu không, cậu ta sẽ là Slytherin duy nhất trong buổi tiệc đó-và sẵn sàng bế tôi đến dự tiệc nếu đôi chân của tôi rệu rã đến mức không đứng nổi nữa-trước khi cậu ta bị ánh nhìn khinh bỉ của Theodore nướng chín.
Nể tình Blaise và cả giáo sư Slughorn, tôi nhận lời. Và bữa tối đầu tiên, tôi nhận ra được mình không thích nó đến mức nào. Vì cho dù có Blaise bảo kê, chúng tôi có một khởi đầu không mấy thuận lợi khi bất kỳ ai cũng dán mắt săm soi đến từng miếng thịt tôi đưa vào miệng. Hai bữa tối tiếp đó cũng không khả quan hơn bao nhiêu, giáo sư Slughorn thậm chí cũng không đếm xỉa hỏi han gì chúng tôi như mấy hôm đầu. Không ai ưa bản mặt của những đứa khác, nhưng cũng không muốn công khai mà rút khỏi hội trò cưng của ông. Và thế là hai đứa tôi nghĩ ra kế: mỗi lần "bị" gọi đi dự tiệc, một đứa nghỉ, một đứa đi; đồng thời đứa đi sẽ báo với giáo sư là đứa còn lại bận quá không đi được, cứ ngẫu nhiên như vậy.
Mới chỉ là dự kiến thôi, vì không chắc sau này còn "được" mời nữa không, vì ông ta là người thích sự an toàn, mà con đường mà cả tôi lẫn Blaise chọn có lẽ sẽ không như thế. Có lẽ như thế thì tốt hơn cho cả hai bên.
Mới chừng tháng mười mà tuyết đã đổ về. Bình thường, gần tới sinh nhật tôi, ngày hai bảy mới có tí tuyết gọi là cho có. Có lẽ là do giám ngục nên thời tiết mới lạnh sớm như vậy-tôi nhìn lên bầu trời trắng đục bị quây lại bởi cành cây đen kịt, khô khốc như cháy xém. Vẫn như mọi năm, nhưng thay vào bầu không khí nhộn nhạo thông thường của Hogsmeade là cái sự căng thẳng làm tôi phát ghét. Những đứa học sinh bé bé cứ đi tụ thành đám, chắn hết cửa tiệm như cấm người khác vào, lâu lâu lại rén rén liếc mắt người khác rồi dấm da dấm dúi. Đã sợ thế thì ở trong trường đi, yếu còn thích ra gió thì có chó nó cũng khinh. Chẳng qua tôi không chịu trách nhiệm quản lý tụi đó thôi.
"Trò kia! Làm gì trong góc đó thế ?" Tôi nạt một đứa, trông có vẻ là học sinh, cỡ năm hai, nhưng quần áo mỏng lét, lại xộc xệch, như vừa bị vứt ra đây bởi một nhóm bắt nạt. Trái lại, da mặt nó như trứng luộc ấy, trắng bóc, không một vết thương, không dính tí bẩn nào. Quần áo dù không chỉnh tề nhưng áo sơ mi và gillet bên trong có vẻ khá mới. Dưới cổ loáng thoáng một món trang sức như choker màu đen Với tình hình tuyết rơi dày đặc như thế này, không ai diên mà không đeo thêm cái khăn quàng cổ hay gì đó, vì cơ bản đồng phục Hogwarts không quá dày, chỉ đủ mặc đến ngày thu se se lạnh là cùng.
"Đừng...Đừng lại gần tôi !" Nó luống cuống hét lên. Nhưng giọng nó càng to, càng nhiều người bu vào xem, có lẽ là nghi ngờ rằng huynh trưởng Shafiq nhà Slytherin đã lôi một đứa học sinh ngây thơ ra đến tận đây để phạt nó vì một cái tội vô lý.
"Huynh trưởng à, dù sao cũng là một đứa trẻ, đừng hà khắc như thế chứ ?" Một đứa nói như thế.
Tôi cố giải thích rằng chỉ mới gặp nhóc này khoảng vài ba phút trở lại đây, nhưng cuối cùng lại tạo thành một cuộc cãi vã nhỏ. Đã có khoảng gần mười người tới xung quanh chúng tôi, một số quay ra đỡ nó dậy, nhưng không được, vì nó tuyệt nhiên không cho ai đụng vào. Tới khi một trong số họ cưỡng chế dìu nó, vài tiếng 'bíp' chọc thủng cuộc cãi vã.
Cái tiếng này quen lắm...Chẳng lẽ là...
'TRÁNH XA NHÓC ĐÓ RA !"
[Harry Potter] Villain-God Will Bless Us AgainTác giả: -The-13th-Truyện Nữ Cường, Truyện Phương TâyPhố Castle thuộc thành phố Glasgow là một khu phố đậm chất cổ kính với những ngôi nhà hai tầng phủ đầy rêu xanh, ngoài ra còn có kiểu cửa sổ đã lỗi thời từ những năm tám mươi, và bất kỳ ai đã và đang sống trong khu phố đó ít nhiều đều biết đến một con bé mắt vàng sống tại một căn nhà cuối khu phố, với những trò mèo dị hợm của nó.Người ta đôi khi có thể thấy nó xuất hiện trong một trường tiểu học nhỏ hay một bệnh viện kém người qua lại, và khi đó, y như rằng sẽ có chuyện không lành xảy ra. oOo Một ngày mới bắt đầu, ánh nắng vàng soi lên cái biển số 13 cũ bằng sắt thô, chỉ có một chút óng ánh từ bề mặt kim loại sần sùi phản chiếu lại ánh sáng. Tôi mở cửa, hít ngụm không khí trong lành đầu tiên của buổi nắng hạ. Tôi là Irenne Eilander, mười hai tuổi, mồ côi cha lẫn mẹ. Nghe ông bà kể rằng tôi đã từng có đầy đủ cha mẹ như bao đứa trẻ khác, nhưng một vụ tai nạn đường thủy đã đưa họ đi khi tôi mới có hai tuổi- non nớt và yếu nhược, thậm chí còn chưa biết nói một từ ra hồn. Tôi không nhớ rõ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi mua được máy tính bảng rồi mng ạ =))) siêu đã luônHiện tại thì tôi đang viết chương mới bằng bàn phím cùng với máy này =)))))))) ncl bàn phím vật lý vẫn dễ dùng hơn bàn phím ảo nhiềuOoOHiện tại, tôi vẫn không biết có thể khiến Urquhart tâm phục bằng cách nào. Cho cậu ta lên làm đội trưởng mới hả ? Không, trừ khi cậu ta múa chổi solo thắng hết gần năm chục cầu thủ trong trường. Chẳng ai điên mà đưa một người chưa rõ năng lực, lại còn không có kinh nghiệm lên làm chủ được. Ngay cả với Quân Đoàn, quyết định của tôi vẫn phải thông qua nhiều cố vấn mới thành hiện thực. Còn chưa kể Urquhart còn có cái tôi cao hơn nhiều so với Draco, chắc gì đã nghe hết ý kiến của từng người một ?Tôi nghĩ thế, và nghĩ thêm, trong khi nhìn vào đứa học sinh bị giáo sư Slughorn coi như bồ câu đưa thư; coi bộ dáng của nhóc đó mệt bở hơi tai thì cũng khá rõ hôm nay giáo sư không chỉ mời mình tôi, ít nhất cũng phải có trên dưới một chục đứa được mời tới bữa tối của ông ấy. Ban đầu tôi tính không đi, vì sau vài buổi tập Quidditch thì xương cốt của tôi đã xuất hiện dấu hiệu lạ-hậu quả của gần nửa năm không đụng vào chổi, bởi vì trước đó xảy ra nhiều chuyện quá, mà Quidditch thì luôn không phải là thứ quan trọng nhất. Cho dù hầm độc dược có cách ký túc xá Slytherin có mấy bước chân, tôi cũng không muốn phí hoài chút thời gian nghỉ quý báu dư ra từ hàng giờ cày bài tập đến chết.Nhưng Blaise lại ra sức thuyết phục tôi đi cùng cậu ta vì nếu không, cậu ta sẽ là Slytherin duy nhất trong buổi tiệc đó-và sẵn sàng bế tôi đến dự tiệc nếu đôi chân của tôi rệu rã đến mức không đứng nổi nữa-trước khi cậu ta bị ánh nhìn khinh bỉ của Theodore nướng chín.Nể tình Blaise và cả giáo sư Slughorn, tôi nhận lời. Và bữa tối đầu tiên, tôi nhận ra được mình không thích nó đến mức nào. Vì cho dù có Blaise bảo kê, chúng tôi có một khởi đầu không mấy thuận lợi khi bất kỳ ai cũng dán mắt săm soi đến từng miếng thịt tôi đưa vào miệng. Hai bữa tối tiếp đó cũng không khả quan hơn bao nhiêu, giáo sư Slughorn thậm chí cũng không đếm xỉa hỏi han gì chúng tôi như mấy hôm đầu. Không ai ưa bản mặt của những đứa khác, nhưng cũng không muốn công khai mà rút khỏi hội trò cưng của ông. Và thế là hai đứa tôi nghĩ ra kế: mỗi lần "bị" gọi đi dự tiệc, một đứa nghỉ, một đứa đi; đồng thời đứa đi sẽ báo với giáo sư là đứa còn lại bận quá không đi được, cứ ngẫu nhiên như vậy.Mới chỉ là dự kiến thôi, vì không chắc sau này còn "được" mời nữa không, vì ông ta là người thích sự an toàn, mà con đường mà cả tôi lẫn Blaise chọn có lẽ sẽ không như thế. Có lẽ như thế thì tốt hơn cho cả hai bên.Mới chừng tháng mười mà tuyết đã đổ về. Bình thường, gần tới sinh nhật tôi, ngày hai bảy mới có tí tuyết gọi là cho có. Có lẽ là do giám ngục nên thời tiết mới lạnh sớm như vậy-tôi nhìn lên bầu trời trắng đục bị quây lại bởi cành cây đen kịt, khô khốc như cháy xém. Vẫn như mọi năm, nhưng thay vào bầu không khí nhộn nhạo thông thường của Hogsmeade là cái sự căng thẳng làm tôi phát ghét. Những đứa học sinh bé bé cứ đi tụ thành đám, chắn hết cửa tiệm như cấm người khác vào, lâu lâu lại rén rén liếc mắt người khác rồi dấm da dấm dúi. Đã sợ thế thì ở trong trường đi, yếu còn thích ra gió thì có chó nó cũng khinh. Chẳng qua tôi không chịu trách nhiệm quản lý tụi đó thôi."Trò kia! Làm gì trong góc đó thế ?" Tôi nạt một đứa, trông có vẻ là học sinh, cỡ năm hai, nhưng quần áo mỏng lét, lại xộc xệch, như vừa bị vứt ra đây bởi một nhóm bắt nạt. Trái lại, da mặt nó như trứng luộc ấy, trắng bóc, không một vết thương, không dính tí bẩn nào. Quần áo dù không chỉnh tề nhưng áo sơ mi và gillet bên trong có vẻ khá mới. Dưới cổ loáng thoáng một món trang sức như choker màu đen Với tình hình tuyết rơi dày đặc như thế này, không ai diên mà không đeo thêm cái khăn quàng cổ hay gì đó, vì cơ bản đồng phục Hogwarts không quá dày, chỉ đủ mặc đến ngày thu se se lạnh là cùng."Đừng...Đừng lại gần tôi !" Nó luống cuống hét lên. Nhưng giọng nó càng to, càng nhiều người bu vào xem, có lẽ là nghi ngờ rằng huynh trưởng Shafiq nhà Slytherin đã lôi một đứa học sinh ngây thơ ra đến tận đây để phạt nó vì một cái tội vô lý."Huynh trưởng à, dù sao cũng là một đứa trẻ, đừng hà khắc như thế chứ ?" Một đứa nói như thế.Tôi cố giải thích rằng chỉ mới gặp nhóc này khoảng vài ba phút trở lại đây, nhưng cuối cùng lại tạo thành một cuộc cãi vã nhỏ. Đã có khoảng gần mười người tới xung quanh chúng tôi, một số quay ra đỡ nó dậy, nhưng không được, vì nó tuyệt nhiên không cho ai đụng vào. Tới khi một trong số họ cưỡng chế dìu nó, vài tiếng 'bíp' chọc thủng cuộc cãi vã.Cái tiếng này quen lắm...Chẳng lẽ là...'TRÁNH XA NHÓC ĐÓ RA !"