"Thánh chỉ đến!" "Chu Tranh xúc phạm hậu cung, hành vi suy đồi đạo đức. Từ nay về sau, phế bỏ ngôi vị thái tử, lưu đày đến Tượng Quận, cả đời không được phép đặt chân vào kinh thành!" Một lời thánh dụ đã phá vỡ sự tĩnh lặng của vương triều Đại Chu, thế lực ngầm khắp nơi bắt đầu rục rịch! Phủ thái tử. Mọi người run rẩy quỳ lạy, vẻ mặt tuyệt vọng. Chỉ có một thiếu niên chắp tay đứng đó, vẻ mặt phức tạp. Hắn có ngoại hình phi phàm, đường nét rõ ràng, mặt như quan ngọc, mày tựa lưỡi đao, chẳng qua đôi mắt kia lại cho người ta một cảm giác sâu sắc, khó nắm bắt. Chu Tranh, đó là tên của thiếu niên tuấn tú trước mặt, cũng chính là thái tử bị phế của Đại Chu trong chiếu chỉ mà thái giám tuyên bố. "Ba ngày, không ngờ lại đợi được một ý chỉ như vậy..." Đôi mắt như vực sâu của thiếu niên hiện lên một tia dao động, hắn đứng đó lẩm bẩm. Không ai biết Chu Tranh là xuyên không đến đây, trong ba ngày, hắn tiêu hóa gần như toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đồng thời cũng dần thích ứng với mọi thứ liên…
Chương 41: Không thể nào là hắn làm!
Xuyên Không: Trở Thành Vô Địch Thái TửTác giả: Dật DanhTruyện Cung Đấu, Truyện Xuyên Không"Thánh chỉ đến!" "Chu Tranh xúc phạm hậu cung, hành vi suy đồi đạo đức. Từ nay về sau, phế bỏ ngôi vị thái tử, lưu đày đến Tượng Quận, cả đời không được phép đặt chân vào kinh thành!" Một lời thánh dụ đã phá vỡ sự tĩnh lặng của vương triều Đại Chu, thế lực ngầm khắp nơi bắt đầu rục rịch! Phủ thái tử. Mọi người run rẩy quỳ lạy, vẻ mặt tuyệt vọng. Chỉ có một thiếu niên chắp tay đứng đó, vẻ mặt phức tạp. Hắn có ngoại hình phi phàm, đường nét rõ ràng, mặt như quan ngọc, mày tựa lưỡi đao, chẳng qua đôi mắt kia lại cho người ta một cảm giác sâu sắc, khó nắm bắt. Chu Tranh, đó là tên của thiếu niên tuấn tú trước mặt, cũng chính là thái tử bị phế của Đại Chu trong chiếu chỉ mà thái giám tuyên bố. "Ba ngày, không ngờ lại đợi được một ý chỉ như vậy..." Đôi mắt như vực sâu của thiếu niên hiện lên một tia dao động, hắn đứng đó lẩm bẩm. Không ai biết Chu Tranh là xuyên không đến đây, trong ba ngày, hắn tiêu hóa gần như toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đồng thời cũng dần thích ứng với mọi thứ liên… Tuyệt nhiên có thể nói là truyền tụng thiên cổ!Mấy trăm năm của vương triều Đại Chu cũng chưa từng xuất hiện cùng lúc nhiều kiệt tác truyền đời như vậy trong vòng trăm năm!Còn bây giờ, chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi lại xuất phát từ tay của một người!“Không thể nào là hắn làm!”“Đi”“Điều tra cho trẫm!"“Trầm muốn biết, rốt cuộc làm sao nghịch tử này có thể làm ra được bài thơ thế này!”“Vâng thưa bệ hại” Quan lại lên tiếng đáp rồi chắp tay hành lễ, không dám chậm trễ mà vội vàng lui xuống.Cùng lúc này, tại Phủ Thái tử!Nếu nói Vịnh Trúc ) là một tảng đá làm dâng lên ngàn lớp sóng, vậy thì bốn bài thơ có một không hai liên tục của. Chu Tranh chính là cơn sóng gió động trời, khiến trong lòng tất cả mọi người đều chấn động đến cực điểm!Tất cả mọi người đều trở nên nóng nảy.Giờ phút này, ánh mắt bọn họ nhìn Chu Tranh đều trợn to giống như mắt trâu ở đây, ngoài Diệp Đào ra, người tự xưng là văn nhân mặc khách, bậc thầy một đời cũng không phải số ít.Nhưng bốn bài thơ của Chu Tranh lại khiến bọn họ vô cùng hổ thẹn.Cho dù cho bọn họ mười năm, hai mươi năm, dốc hết sức cả đời, dường như bọn họ cũng không thể nào viết ra một bài thơ có thể so sánh với thơ từ của Chu Tranh!Có thứ ngươi sinh ra đã không viết ra được thì vĩnh viễn cũng không viết ra được, có tốn công thế nào cũng vô dụng.“Thuận miệng ngâm thơ đã là kiệt tác thiên cổ?!“Thái tử điện hạ, lão thần không tin đây là ngươi làm!”Lúc này, sắc mặt Diệp Đào trắng bệch như người chết, bốn bài thơ vừa rồi của Chu Tranh đúng là giống như vả mặt ông ta!Mùi vị đau đớn khiến ông ta ước gì có thể tìm cái khe để chui xuống.Nhưng Diệp Đào không cam lòng, ông ta là Hàn Lâm học sĩ, là đại thiên tài được công nhận đương thời, sao ông ta có thể tin những bài thơ này là Chu Tranh làm ra?Đây hoàn toàn là chuyện viển vông!Chỉ là lần này lời nói của Diệp Đào lại không nhận được. sự tán đồng của người khác.Ngay cả ánh mắt của ba vị Hoàng tử nhìn Diệp Đào cũng có thêm ý như nhìn kẻ ngu ngốc.
Tuyệt nhiên có thể nói là truyền tụng thiên cổ!
Mấy trăm năm của vương triều Đại Chu cũng chưa từng xuất hiện cùng lúc nhiều kiệt tác truyền đời như vậy trong vòng trăm năm!
Còn bây giờ, chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi lại xuất phát từ tay của một người!
“Không thể nào là hắn làm!”
“Đi”
“Điều tra cho trẫm!"
“Trầm muốn biết, rốt cuộc làm sao nghịch tử này có thể làm ra được bài thơ thế này!”
“Vâng thưa bệ hại” Quan lại lên tiếng đáp rồi chắp tay hành lễ, không dám chậm trễ mà vội vàng lui xuống.
Cùng lúc này, tại Phủ Thái tử!
Nếu nói Vịnh Trúc ) là một tảng đá làm dâng lên ngàn lớp sóng, vậy thì bốn bài thơ có một không hai liên tục của. Chu Tranh chính là cơn sóng gió động trời, khiến trong lòng tất cả mọi người đều chấn động đến cực điểm!
Tất cả mọi người đều trở nên nóng nảy.
Giờ phút này, ánh mắt bọn họ nhìn Chu Tranh đều trợn to giống như mắt trâu ở đây, ngoài Diệp Đào ra, người tự xưng là văn nhân mặc khách, bậc thầy một đời cũng không phải số ít.
Nhưng bốn bài thơ của Chu Tranh lại khiến bọn họ vô cùng hổ thẹn.
Cho dù cho bọn họ mười năm, hai mươi năm, dốc hết sức cả đời, dường như bọn họ cũng không thể nào viết ra một bài thơ có thể so sánh với thơ từ của Chu Tranh!
Có thứ ngươi sinh ra đã không viết ra được thì vĩnh viễn cũng không viết ra được, có tốn công thế nào cũng vô dụng.
“Thuận miệng ngâm thơ đã là kiệt tác thiên cổ?!
“Thái tử điện hạ, lão thần không tin đây là ngươi làm!”
Lúc này, sắc mặt Diệp Đào trắng bệch như người chết, bốn bài thơ vừa rồi của Chu Tranh đúng là giống như vả mặt ông ta!
Mùi vị đau đớn khiến ông ta ước gì có thể tìm cái khe để chui xuống.
Nhưng Diệp Đào không cam lòng, ông ta là Hàn Lâm học sĩ, là đại thiên tài được công nhận đương thời, sao ông ta có thể tin những bài thơ này là Chu Tranh làm ra?
Đây hoàn toàn là chuyện viển vông!
Chỉ là lần này lời nói của Diệp Đào lại không nhận được. sự tán đồng của người khác.
Ngay cả ánh mắt của ba vị Hoàng tử nhìn Diệp Đào cũng có thêm ý như nhìn kẻ ngu ngốc.
Xuyên Không: Trở Thành Vô Địch Thái TửTác giả: Dật DanhTruyện Cung Đấu, Truyện Xuyên Không"Thánh chỉ đến!" "Chu Tranh xúc phạm hậu cung, hành vi suy đồi đạo đức. Từ nay về sau, phế bỏ ngôi vị thái tử, lưu đày đến Tượng Quận, cả đời không được phép đặt chân vào kinh thành!" Một lời thánh dụ đã phá vỡ sự tĩnh lặng của vương triều Đại Chu, thế lực ngầm khắp nơi bắt đầu rục rịch! Phủ thái tử. Mọi người run rẩy quỳ lạy, vẻ mặt tuyệt vọng. Chỉ có một thiếu niên chắp tay đứng đó, vẻ mặt phức tạp. Hắn có ngoại hình phi phàm, đường nét rõ ràng, mặt như quan ngọc, mày tựa lưỡi đao, chẳng qua đôi mắt kia lại cho người ta một cảm giác sâu sắc, khó nắm bắt. Chu Tranh, đó là tên của thiếu niên tuấn tú trước mặt, cũng chính là thái tử bị phế của Đại Chu trong chiếu chỉ mà thái giám tuyên bố. "Ba ngày, không ngờ lại đợi được một ý chỉ như vậy..." Đôi mắt như vực sâu của thiếu niên hiện lên một tia dao động, hắn đứng đó lẩm bẩm. Không ai biết Chu Tranh là xuyên không đến đây, trong ba ngày, hắn tiêu hóa gần như toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đồng thời cũng dần thích ứng với mọi thứ liên… Tuyệt nhiên có thể nói là truyền tụng thiên cổ!Mấy trăm năm của vương triều Đại Chu cũng chưa từng xuất hiện cùng lúc nhiều kiệt tác truyền đời như vậy trong vòng trăm năm!Còn bây giờ, chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi lại xuất phát từ tay của một người!“Không thể nào là hắn làm!”“Đi”“Điều tra cho trẫm!"“Trầm muốn biết, rốt cuộc làm sao nghịch tử này có thể làm ra được bài thơ thế này!”“Vâng thưa bệ hại” Quan lại lên tiếng đáp rồi chắp tay hành lễ, không dám chậm trễ mà vội vàng lui xuống.Cùng lúc này, tại Phủ Thái tử!Nếu nói Vịnh Trúc ) là một tảng đá làm dâng lên ngàn lớp sóng, vậy thì bốn bài thơ có một không hai liên tục của. Chu Tranh chính là cơn sóng gió động trời, khiến trong lòng tất cả mọi người đều chấn động đến cực điểm!Tất cả mọi người đều trở nên nóng nảy.Giờ phút này, ánh mắt bọn họ nhìn Chu Tranh đều trợn to giống như mắt trâu ở đây, ngoài Diệp Đào ra, người tự xưng là văn nhân mặc khách, bậc thầy một đời cũng không phải số ít.Nhưng bốn bài thơ của Chu Tranh lại khiến bọn họ vô cùng hổ thẹn.Cho dù cho bọn họ mười năm, hai mươi năm, dốc hết sức cả đời, dường như bọn họ cũng không thể nào viết ra một bài thơ có thể so sánh với thơ từ của Chu Tranh!Có thứ ngươi sinh ra đã không viết ra được thì vĩnh viễn cũng không viết ra được, có tốn công thế nào cũng vô dụng.“Thuận miệng ngâm thơ đã là kiệt tác thiên cổ?!“Thái tử điện hạ, lão thần không tin đây là ngươi làm!”Lúc này, sắc mặt Diệp Đào trắng bệch như người chết, bốn bài thơ vừa rồi của Chu Tranh đúng là giống như vả mặt ông ta!Mùi vị đau đớn khiến ông ta ước gì có thể tìm cái khe để chui xuống.Nhưng Diệp Đào không cam lòng, ông ta là Hàn Lâm học sĩ, là đại thiên tài được công nhận đương thời, sao ông ta có thể tin những bài thơ này là Chu Tranh làm ra?Đây hoàn toàn là chuyện viển vông!Chỉ là lần này lời nói của Diệp Đào lại không nhận được. sự tán đồng của người khác.Ngay cả ánh mắt của ba vị Hoàng tử nhìn Diệp Đào cũng có thêm ý như nhìn kẻ ngu ngốc.