Vào một ngày mùa hè yên ả, khi mặt trời chiếu những tia sáng mãnh liệt xuống mặt đất. Phạm Văn Phong cúi đầu nhàm chán tựa vào cửa phòng khám bệnh nhà mình, cắn hạt dưa nhìn người dân trong thôn qua lại. Chỗ vùng núi hẻo lánh này khá vắng vẻ, dân số không nhiều, chỉ khoảng chừng trăm gia đình. Bởi vì mỏ quặng bị sạt lở mà thanh niên trai tráng trong thôn đều đã qua đời, khiến cho đại đa số phụ nữ trong thôn đều trở thành quả phụ. Nơi này là thôn Quả Phụ nổi danh gần xa. Một thiếu phụ trẻ tuổi đi qua trước mắt anh. Người thiếu phụ này tên là Vương Diễm, chồng cũng bị đè chết trong sự cố mỏ quặng kia, để lại một đứa con còn đang học tiểu học, mặc dù năm nay ả đã hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn da thịt mịn màng và gương mặt xinh đẹp kia thì hoàn toàn không ai nhận ra là ả đã hơn ba mươi tuổi cả. Vương Diễm c*̃ng chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Phạm Văn Phong, nhẹ nhàng nhìn anh một cái. "Thằng nhóc kia, cháu nhìn gì vậy?" Phạm Văn Phong c*̃ng không để ý, ánh mắt vẫn không chút kiêng kỵ nào…
Tác giả: