Sương mù lảng bảng một lớp trên mặt sông Trường Giang, ánh nắng chiếu xuyên qua làn sương sáng màu bàng bạc. Thấy đám trẻ nít kia chạy tới, Trần Bì đang hứng gió lạnh bên bờ sông bỗng thấy có chút rã rời, hắn chỉnh lại cây gậy tre bương trong tay, rụt cổ vào trong lớp áo vải gai, tựa người vào gốc cây, định đánh tiếp một giấc ban nãy. Lúc nãy hắn đang nằm mơ, mơ thấy mình ở bờ biển, nhìn thuyền cá trở về. Khi thuyền cá dong buồm trở về chính là chuyện lớn, rất nhiều người đã chết trên biển, cánh đàn bà con gái đứng mãi trên bãi cát chờ thuyền về, có người chờ được, có người lại không. Trần Bì nhìn vẻ mặt của họ. Nhìn nét mặt họ từ hy vọng dần dần chuyển thành tuyệt vọng, mãi cho đến khi ánh tàn dương hắt xuống mặt biển phẳng lặng. Đám con nít dừng lại bên cạnh hắn, tò mò nhìn. Tên ăn mày này đã ngồi đây suốt một ngày rồi, mà vẫn chẳng thấy hắn câu được một con cá nào, cả ngày cứ chỉ ngủ rồi lại ngủ, thậm chí còn chẳng buồn nhấc cần câu quá nửa phút. Ăn mày mà không loanh quanh trong…

Truyện chữ