“Tiểu Quả, Tiểu Quả, một phần thịt kho cho bàn số hai!” “Có ngay ạ!” – giọng nói trong trẻo vang lên từ căn phòng phía sau. Người phụ nữ gầy gò trong bếp bận rộn chẳng khác nào có ba đầu sáu tay: vừa thái rau, nhóm lửa, nêm nếm gia vị, vừa mang đồ ăn cho khách, động tác nhanh gọn, liền mạch. Sau khi tiễn vị khách cuối cùng rời đi, Tần Tiểu Quả mới thở phào, ngồi xuống nghỉ ngơi. Dù cô có năng lực tự chữa lành, có thể nhanh chóng hồi phục thể lực bất cứ lúc nào, nhưng sau một ngày xoay như chong chóng, cơ thể cô vẫn rã rời. Cô đưa tay xoa thắt lưng, đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở đống bát đĩa chất cao thành từng chồng. “Ngày mai rửa vậy.” – cô nghĩ thầm, rồi xoay người tắt đèn. Trong cơn mệt mỏi, Tiểu Quả không nhận ra ánh sáng chập chờn thoáng lóe lên giữa bóng tối. Trở về phòng, cô rửa mặt qua loa rồi lên giường. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn sương mù dày đặc phủ kín, cô khẽ thở dài, thì thầm: “Đã ba năm rồi…” Ba năm trước, Tần Tiểu Quả là…

Truyện chữ