“Tiểu Quả, Tiểu Quả, một phần thịt kho cho bàn số hai!” “Có ngay ạ!” – giọng nói trong trẻo vang lên từ căn phòng phía sau. Người phụ nữ gầy gò trong bếp bận rộn chẳng khác nào có ba đầu sáu tay: vừa thái rau, nhóm lửa, nêm nếm gia vị, vừa mang đồ ăn cho khách, động tác nhanh gọn, liền mạch. Sau khi tiễn vị khách cuối cùng rời đi, Tần Tiểu Quả mới thở phào, ngồi xuống nghỉ ngơi. Dù cô có năng lực tự chữa lành, có thể nhanh chóng hồi phục thể lực bất cứ lúc nào, nhưng sau một ngày xoay như chong chóng, cơ thể cô vẫn rã rời. Cô đưa tay xoa thắt lưng, đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở đống bát đĩa chất cao thành từng chồng. “Ngày mai rửa vậy.” – cô nghĩ thầm, rồi xoay người tắt đèn. Trong cơn mệt mỏi, Tiểu Quả không nhận ra ánh sáng chập chờn thoáng lóe lên giữa bóng tối. Trở về phòng, cô rửa mặt qua loa rồi lên giường. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn sương mù dày đặc phủ kín, cô khẽ thở dài, thì thầm: “Đã ba năm rồi…” Ba năm trước, Tần Tiểu Quả là…

Chương 3: Mẹ ơi? - 2

Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con TraiTác giả: Ai Gia Hữu Điểm PhạpTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên Không“Tiểu Quả, Tiểu Quả, một phần thịt kho cho bàn số hai!” “Có ngay ạ!” – giọng nói trong trẻo vang lên từ căn phòng phía sau. Người phụ nữ gầy gò trong bếp bận rộn chẳng khác nào có ba đầu sáu tay: vừa thái rau, nhóm lửa, nêm nếm gia vị, vừa mang đồ ăn cho khách, động tác nhanh gọn, liền mạch. Sau khi tiễn vị khách cuối cùng rời đi, Tần Tiểu Quả mới thở phào, ngồi xuống nghỉ ngơi. Dù cô có năng lực tự chữa lành, có thể nhanh chóng hồi phục thể lực bất cứ lúc nào, nhưng sau một ngày xoay như chong chóng, cơ thể cô vẫn rã rời. Cô đưa tay xoa thắt lưng, đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở đống bát đĩa chất cao thành từng chồng. “Ngày mai rửa vậy.” – cô nghĩ thầm, rồi xoay người tắt đèn. Trong cơn mệt mỏi, Tiểu Quả không nhận ra ánh sáng chập chờn thoáng lóe lên giữa bóng tối. Trở về phòng, cô rửa mặt qua loa rồi lên giường. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn sương mù dày đặc phủ kín, cô khẽ thở dài, thì thầm: “Đã ba năm rồi…” Ba năm trước, Tần Tiểu Quả là… Những lời nói ấy như đá đè nặng lên vai Tiểu Quả. Trong lòng cô hiểu rõ: số người toàn mạng trở về sau chiến trận ít ỏi đến nhường nào. Vừa mới thành thân chồng đã bị bắt đi, giờ bên cạnh cô chỉ còn mẹ chồng. Nghĩ đến khả năng mong manh kia, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, lòng hoang mang: liệu… chỉ sau một đêm, có thể không?Sau khi đàn ông trong thôn bị bắt đi lính, gia đình họ sẽ được phát mỗi tháng một lượng bạc làm trợ cấp. Số tiền đó cũng là bằng chứng họ còn sống, vẫn đang chinh chiến nơi xa. Tần Tiểu Quả bám víu vào khoản tiền ấy như một niềm an ủi. Chỉ cần hàng tháng còn nhận được bạc, tức là chồng cô vẫn còn sống. Nó cũng trở thành tia hy vọng cho mọi gia đình trong thôn làng.Nhờ vận may và lời cầu khẩn của mẹ chồng, Tiểu Quả thật sự mang thai sau đêm tân hôn. Với bà, trong cảnh tang thương, đây là niềm an ủi lớn lao. Suốt thời kỳ mang thai, Tiểu Quả không phải làm việc nặng nhọc, chỉ chuyên tâm dưỡng thai.Ngày sinh đến, cô hạ sinh một bé trai mũm mĩm, khỏe mạnh. Sự ra đời của đứa trẻ khiến mẹ chồng vui sướng đến mức cười suốt ba ngày liền. Đứa bé lớn lên từng ngày, khoản bạc từ quân doanh cũng đều đặn gửi về hàng tháng. Cuộc sống dần dần khá hơn.Nhưng rồi một ngày, bạc không còn được gửi đến nữa. Hiểu được ý nghĩa của chuyện này, mẹ chồng liền đổ bệnh. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, bà vẫn không chịu nổi tin dữ. Đúng lúc nạn đói hoành hành, bà không chịu nổi, liền qua đời không lâu sau đó.Tần Tiểu Quả nén đau thương, lo hậu sự cho mẹ chồng, sau đó phải gượng dậy tìm cách kiếm ăn. Đại hạn kéo dài khiến mùa màng thất bát, khắp nơi mất mùa. Người có tiền thì đi chợ lớn mua lương thực, nhưng giá cả trong thành đã tăng vọt.Tiểu Quả chẳng có một xu dính túi. Cô còn một đứa con trai ba tuổi cần chăm sóc. Hai mẹ con sống lay lắt qua ngày, dần dần đứa trẻ trở nên gầy gò, thiếu ăn. Để dành phần cho con, Tiểu Quả thường nhịn ăn ba bốn ngày liền, cơ thể nhanh chóng suy nhược.Một thời gian sau, hạn hán chấm dứt, mưa rơi xuống, sông ngòi đầy nước, đất đai hồi sinh. Cuộc sống trong thôn bắt đầu khởi sắc.Thế nhưng, một buổi sáng, khi chuẩn bị ra ngoài kiếm thức ăn, Tiểu Quả trượt chân, ngã quỵ và chết ngay tại chỗ.Sau đó linh hồn của Tần Tiểu Quả ở thế kỉ 31 liền xuyên qua. Thấy mẹ mình có dấu hiệu tỉnh lại, đứa trẻ ngồi bên giường òa khóc, hét lên mừng rỡ:“Mẹ! Hu hu… tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ơi… hu hu…”Không chịu nổi tiếng khóc xé lòng, Tiểu Quả chậm rãi mở mắt, mệt mỏi quay đầu nhìn đứa bé đang ôm chặt lấy mình. Cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng tỉnh táo hẳn:“Con khỉ nhỏ đen thui này từ đâu ra vậy?”Đứa bé mím môi, nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào gọi:“Mẹ ơi…”

Những lời nói ấy như đá đè nặng lên vai Tiểu Quả. Trong lòng cô hiểu rõ: số người toàn mạng trở về sau chiến trận ít ỏi đến nhường nào. Vừa mới thành thân chồng đã bị bắt đi, giờ bên cạnh cô chỉ còn mẹ chồng. Nghĩ đến khả năng mong manh kia, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, lòng hoang mang: liệu… chỉ sau một đêm, có thể không?

Sau khi đàn ông trong thôn bị bắt đi lính, gia đình họ sẽ được phát mỗi tháng một lượng bạc làm trợ cấp. Số tiền đó cũng là bằng chứng họ còn sống, vẫn đang chinh chiến nơi xa. Tần Tiểu Quả bám víu vào khoản tiền ấy như một niềm an ủi. Chỉ cần hàng tháng còn nhận được bạc, tức là chồng cô vẫn còn sống. Nó cũng trở thành tia hy vọng cho mọi gia đình trong thôn làng.

Nhờ vận may và lời cầu khẩn của mẹ chồng, Tiểu Quả thật sự mang thai sau đêm tân hôn. Với bà, trong cảnh tang thương, đây là niềm an ủi lớn lao. Suốt thời kỳ mang thai, Tiểu Quả không phải làm việc nặng nhọc, chỉ chuyên tâm dưỡng thai.

Ngày sinh đến, cô hạ sinh một bé trai mũm mĩm, khỏe mạnh. Sự ra đời của đứa trẻ khiến mẹ chồng vui sướng đến mức cười suốt ba ngày liền. Đứa bé lớn lên từng ngày, khoản bạc từ quân doanh cũng đều đặn gửi về hàng tháng. Cuộc sống dần dần khá hơn.

Nhưng rồi một ngày, bạc không còn được gửi đến nữa. Hiểu được ý nghĩa của chuyện này, mẹ chồng liền đổ bệnh. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, bà vẫn không chịu nổi tin dữ. Đúng lúc nạn đói hoành hành, bà không chịu nổi, liền qua đời không lâu sau đó.

Tần Tiểu Quả nén đau thương, lo hậu sự cho mẹ chồng, sau đó phải gượng dậy tìm cách kiếm ăn. Đại hạn kéo dài khiến mùa màng thất bát, khắp nơi mất mùa. Người có tiền thì đi chợ lớn mua lương thực, nhưng giá cả trong thành đã tăng vọt.

Tiểu Quả chẳng có một xu dính túi. Cô còn một đứa con trai ba tuổi cần chăm sóc. Hai mẹ con sống lay lắt qua ngày, dần dần đứa trẻ trở nên gầy gò, thiếu ăn. Để dành phần cho con, Tiểu Quả thường nhịn ăn ba bốn ngày liền, cơ thể nhanh chóng suy nhược.

Một thời gian sau, hạn hán chấm dứt, mưa rơi xuống, sông ngòi đầy nước, đất đai hồi sinh. Cuộc sống trong thôn bắt đầu khởi sắc.

Thế nhưng, một buổi sáng, khi chuẩn bị ra ngoài kiếm thức ăn, Tiểu Quả trượt chân, ngã quỵ và chết ngay tại chỗ.

Sau đó linh hồn của Tần Tiểu Quả ở thế kỉ 31 liền xuyên qua.

 Thấy mẹ mình có dấu hiệu tỉnh lại, đứa trẻ ngồi bên giường òa khóc, hét lên mừng rỡ:

“Mẹ! Hu hu… tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ơi… hu hu…”

Không chịu nổi tiếng khóc xé lòng, Tiểu Quả chậm rãi mở mắt, mệt mỏi quay đầu nhìn đứa bé đang ôm chặt lấy mình. Cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng tỉnh táo hẳn:

“Con khỉ nhỏ đen thui này từ đâu ra vậy?”

Đứa bé mím môi, nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào gọi:

“Mẹ ơi…”

Xuyên Không: Tôi Bỗng Có Chồng Và Con TraiTác giả: Ai Gia Hữu Điểm PhạpTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên Không“Tiểu Quả, Tiểu Quả, một phần thịt kho cho bàn số hai!” “Có ngay ạ!” – giọng nói trong trẻo vang lên từ căn phòng phía sau. Người phụ nữ gầy gò trong bếp bận rộn chẳng khác nào có ba đầu sáu tay: vừa thái rau, nhóm lửa, nêm nếm gia vị, vừa mang đồ ăn cho khách, động tác nhanh gọn, liền mạch. Sau khi tiễn vị khách cuối cùng rời đi, Tần Tiểu Quả mới thở phào, ngồi xuống nghỉ ngơi. Dù cô có năng lực tự chữa lành, có thể nhanh chóng hồi phục thể lực bất cứ lúc nào, nhưng sau một ngày xoay như chong chóng, cơ thể cô vẫn rã rời. Cô đưa tay xoa thắt lưng, đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở đống bát đĩa chất cao thành từng chồng. “Ngày mai rửa vậy.” – cô nghĩ thầm, rồi xoay người tắt đèn. Trong cơn mệt mỏi, Tiểu Quả không nhận ra ánh sáng chập chờn thoáng lóe lên giữa bóng tối. Trở về phòng, cô rửa mặt qua loa rồi lên giường. Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Làn sương mù dày đặc phủ kín, cô khẽ thở dài, thì thầm: “Đã ba năm rồi…” Ba năm trước, Tần Tiểu Quả là… Những lời nói ấy như đá đè nặng lên vai Tiểu Quả. Trong lòng cô hiểu rõ: số người toàn mạng trở về sau chiến trận ít ỏi đến nhường nào. Vừa mới thành thân chồng đã bị bắt đi, giờ bên cạnh cô chỉ còn mẹ chồng. Nghĩ đến khả năng mong manh kia, cô cúi đầu nhìn xuống bụng mình, lòng hoang mang: liệu… chỉ sau một đêm, có thể không?Sau khi đàn ông trong thôn bị bắt đi lính, gia đình họ sẽ được phát mỗi tháng một lượng bạc làm trợ cấp. Số tiền đó cũng là bằng chứng họ còn sống, vẫn đang chinh chiến nơi xa. Tần Tiểu Quả bám víu vào khoản tiền ấy như một niềm an ủi. Chỉ cần hàng tháng còn nhận được bạc, tức là chồng cô vẫn còn sống. Nó cũng trở thành tia hy vọng cho mọi gia đình trong thôn làng.Nhờ vận may và lời cầu khẩn của mẹ chồng, Tiểu Quả thật sự mang thai sau đêm tân hôn. Với bà, trong cảnh tang thương, đây là niềm an ủi lớn lao. Suốt thời kỳ mang thai, Tiểu Quả không phải làm việc nặng nhọc, chỉ chuyên tâm dưỡng thai.Ngày sinh đến, cô hạ sinh một bé trai mũm mĩm, khỏe mạnh. Sự ra đời của đứa trẻ khiến mẹ chồng vui sướng đến mức cười suốt ba ngày liền. Đứa bé lớn lên từng ngày, khoản bạc từ quân doanh cũng đều đặn gửi về hàng tháng. Cuộc sống dần dần khá hơn.Nhưng rồi một ngày, bạc không còn được gửi đến nữa. Hiểu được ý nghĩa của chuyện này, mẹ chồng liền đổ bệnh. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, bà vẫn không chịu nổi tin dữ. Đúng lúc nạn đói hoành hành, bà không chịu nổi, liền qua đời không lâu sau đó.Tần Tiểu Quả nén đau thương, lo hậu sự cho mẹ chồng, sau đó phải gượng dậy tìm cách kiếm ăn. Đại hạn kéo dài khiến mùa màng thất bát, khắp nơi mất mùa. Người có tiền thì đi chợ lớn mua lương thực, nhưng giá cả trong thành đã tăng vọt.Tiểu Quả chẳng có một xu dính túi. Cô còn một đứa con trai ba tuổi cần chăm sóc. Hai mẹ con sống lay lắt qua ngày, dần dần đứa trẻ trở nên gầy gò, thiếu ăn. Để dành phần cho con, Tiểu Quả thường nhịn ăn ba bốn ngày liền, cơ thể nhanh chóng suy nhược.Một thời gian sau, hạn hán chấm dứt, mưa rơi xuống, sông ngòi đầy nước, đất đai hồi sinh. Cuộc sống trong thôn bắt đầu khởi sắc.Thế nhưng, một buổi sáng, khi chuẩn bị ra ngoài kiếm thức ăn, Tiểu Quả trượt chân, ngã quỵ và chết ngay tại chỗ.Sau đó linh hồn của Tần Tiểu Quả ở thế kỉ 31 liền xuyên qua. Thấy mẹ mình có dấu hiệu tỉnh lại, đứa trẻ ngồi bên giường òa khóc, hét lên mừng rỡ:“Mẹ! Hu hu… tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ơi… hu hu…”Không chịu nổi tiếng khóc xé lòng, Tiểu Quả chậm rãi mở mắt, mệt mỏi quay đầu nhìn đứa bé đang ôm chặt lấy mình. Cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng tỉnh táo hẳn:“Con khỉ nhỏ đen thui này từ đâu ra vậy?”Đứa bé mím môi, nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào gọi:“Mẹ ơi…”

Chương 3: Mẹ ơi? - 2