Cổ Mộ Thi Hài không nhanh không chậm di chuyển đôi chân nhỏ mềm mại, chạy thật nhanh trên cây, rồi từ cây này phóng sang cây khác, ánh mắt gấp rút nhìn về phía trước, trán đổ vài giọt mồ hôi lạnh, tặc lưỡi một cái, chiếc miệng nhỏ cô hét to: “Vân Trung, tới chỗ lão đại báo cáo tình hình ngay, nói rằng hiện giờ rất nguy cấp, chúng ta bị bọn cảnh sát bao vây rồi, hàng hóa cũng bị tiêu hủy không ít thì nhiều, bảo phía lão đại cho người tới giúp cùng hủy đi chứng cứ mau!!!” Vân Trung ở phía trước chạy như bay, mệt nhọc cất giọng: “Được, ngươi đợi ta!” Cổ Mộ Thi Hài chỉ gật gật đầu, sau đó cùng Vân Trung rẽ ra hai hướng, hướng Vân Trung chạy đi là ngoài xa lộ, còn hướng của Thi Hài chạy đi chính là vực sâu. Vân Trung chạy ra ngoài đường chính, luồn lách một hồi cuối cùng cũng tránh xa khỏi bọn cảnh sát đang truy đuổi mà tới được chỗ cần tìm. Vân Trung cùng băng nhóm an toàn rời khỏi, Vân Trung cũng không có nói là Thi Hài và mấy người khác nguy nạn, chỉ đơn thuần mà bảo rằng mọi sự dở lỡ…
Tác giả: