Đêm đó, trong căn nhà lụp xụp cuối ngõ Liễu có một con mèo già đang cuộn mình nằm lim dim. Tiếng ngói rơi xuống đất làm mèo già đột nhiên mở mắt, thân thể dựng đứng lên, kêu “meo” một tiếng rồi nhảy vọt ra ngoài. Một bóng đen biến mất ở cuối ngõ Liễu, chỉ lưu lại những dấu châm lấm bùn trên mặt đất. Con mèo già chậm rãi lần theo dấu chân người, thỉnh thoảng lại kêu lên một tiếng, khiến đêm tối càng thêm rùng rợn. Người dân ngõ Liễu ban ngày làm lụng vất vả, mỗi đêm chỉ được nghỉ ngơi vỏn vẹn hai canh giờ, nên những tiếng động bên ngoài không thể đánh thức họ. Nửa canh giờ sau, tuyết bắt đầu rơi lất phất, lúc đầu chỉ một vài bông, rồi dần dày đặc. Trong chốc lát trời đất trắng xóa, dấu chân người kia cùng với dấu chân hoa mai của con mèo già đều bị tuyết phủ lấp. Giữa mùa đông giá rét, thành Yên Châu ban hành lệnh giới nghiêm, từ canh ba điểm trống đến canh năm điểm chuông (1), mọi nhà đều phải đóng cửa, trừ người gõ mõ và nha dịch, không ai được phép đi lại trên đường. Người gõ mõ đi…
Tác giả: