Tuyết trắng bị xuyên thấu bởi đèn xe, rơi xuống như từng mũi kim bạc. Trên đường hầu như không có xe cộ gì. Điều này khiến chiếc xe của Tằng Bất Dã nhìn từ xa trông như một con thú khổng lồ cô đơn.
Quyển 1: Câu Chuyện Bắt Đầu
Tại ga tàu điện ngầm, Tư Minh Minh đang cãi nhau với một người đàn ông.
Năm ấy lượng mưa ở Bắc Kinh nhiều hơn trước đây, thậm chí còn nhiều hơn miền Nam, nơi mà Thượng Chi Đào vừa rời khỏi. Hạt mưa rơi tí tách, trên tầng mây loáng thoáng khói mây, không thể nói rõ khung cảnh này dễ chịu hay lạnh lẽo.
Giữa ánh mặt trời chói chang.
Tháng Năm.
Mây trên trời chập chờn, mờ ảo, khi trời hừng sáng, một tia sáng rọi xuống, sưởi ấm toàn bộ kinh thành.
Đi khắp nẻo đường qua con phố này đến con phố khác, cuối cùng dừng lại ở trước một tiểu viện, trông thấy một góc áo màu hồng cánh sen.
Hôm nay là ngày nóng nhất trong năm, lại cúp điện tiếp, lúc Lâm Vũ Lạc bò dậy khỏi giường cứ như bị vớt khỏi mặt nước, ướt đẫm mồ hôi, tóc bết vào mặt, đầm hai dây màu trắng ướt thành màu da.
Cô tùy tiện thay áo thun rồi ra ngoài, chuẩn bị đến phòng yoga sớm hơn.
Đêm khuya, ngày 12 tháng 1 năm 2023.
Lận Vũ Chu đang say giấc nồng thì bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức. Âm thanh đó không hề nhỏ, là vật gì đó đụng trúng cửa, một tiếng “loảng xoảng” vang lên trong màn đêm vô cùng chói tai.
Đây là một ngày bình thường ở Cổ Thành.
Thời tiết oi bức, tiếng ve kêu râm ran, những người già ngồi dưới bóng cây quạt mát, thỉnh thoảng chào hỏi người qua đường: “Nông đại a lí khí a?” (Anh đi đâu đấy?).
Người qua đường lau mồ hôi trán, trả lời: “Thiết uy.” (Đi ăn cơm).
Lúc Lư Mễ thức dậy, trời vẫn chưa sáng.
Quán ăn ở trước cổng khu dân cư mở cửa rất sớm, cơn gió vô hình mang theo mùi hương của bánh quẩy giòn xốp truyền qua cửa sổ xông vào mũi cô. Sáng sớm có mấy ông bà cụ đi dạo, có thể loáng thoáng nghe được tiếng họ chào hỏi nhau.