Tác giả:

Phùng Khoan hì hục đạp chiếc xe cọc cạch trên đường từ trường về nhà. Hôm nay trời nắng đến 40 độ, nóng cháy da cháy thịt vậy mà cậu cùng đám học sinh lớp 12 vẫn phải đến trường học thêm. Đó là một việc vô cùng bình thường đối với học sinh cuối cấp, muốn vào được đại học, tất nhiên là phải bỏ ra nhiều công sức. Phùng Khoan vừa đi vừa nguyền rủa chế độ thi cử, lại chửi ông trời sao không hạ nhiệt độ mát mẻ một chút. Phùng Khoan nhà nghèo nhưng được cái học dốt, cha mẹ cậu vẫn bắt cậu phải học hành đầy đủ dù thành tích cậu chẳng khá khẩm lắm. Biết đầu óc mình không thông minh, học cũng không vào nhưng vì thương cha mẹ, Phùng Khoan vẫn lao đầu vào học, học đến mụ mị đầu óc, hoa mắt loạn trí. Từ nhà Phùng Khoan đến trường phải đi 6 cây số, đường xá cũng không thuận tiện, có đến một nửa là đường đất, lại còn dốc, ổ gà khắp nơi. Phùng Khoan đang cúi đầu cúi cổ đạp xe lên con dốc thì chợt thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ khắc khổ đang cố gắng đẩy xe đạp chở một bao gì đó có vẻ khá là…

Chương 13-1: Ngày đen đủi (1)

Tà Thần Vô CựcTác giả: Vô CựcTruyện Dị Năng, Truyện Đô ThịPhùng Khoan hì hục đạp chiếc xe cọc cạch trên đường từ trường về nhà. Hôm nay trời nắng đến 40 độ, nóng cháy da cháy thịt vậy mà cậu cùng đám học sinh lớp 12 vẫn phải đến trường học thêm. Đó là một việc vô cùng bình thường đối với học sinh cuối cấp, muốn vào được đại học, tất nhiên là phải bỏ ra nhiều công sức. Phùng Khoan vừa đi vừa nguyền rủa chế độ thi cử, lại chửi ông trời sao không hạ nhiệt độ mát mẻ một chút. Phùng Khoan nhà nghèo nhưng được cái học dốt, cha mẹ cậu vẫn bắt cậu phải học hành đầy đủ dù thành tích cậu chẳng khá khẩm lắm. Biết đầu óc mình không thông minh, học cũng không vào nhưng vì thương cha mẹ, Phùng Khoan vẫn lao đầu vào học, học đến mụ mị đầu óc, hoa mắt loạn trí. Từ nhà Phùng Khoan đến trường phải đi 6 cây số, đường xá cũng không thuận tiện, có đến một nửa là đường đất, lại còn dốc, ổ gà khắp nơi. Phùng Khoan đang cúi đầu cúi cổ đạp xe lên con dốc thì chợt thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ khắc khổ đang cố gắng đẩy xe đạp chở một bao gì đó có vẻ khá là… Phùng Khoan vừa cùng Vân Khanh đi được một đoạn trong trường thì đã có vài người sinh viên tình nguyện chạy tới hướng dẫn. Dĩ nhiên phần đông đều là mấy tên con trai, chỉ có 1,2 chị sinh viên mê trai đến vì Phùng Khoan.Phùng Khoan tươi cười lắc đầu, cậu ta cũng không để ý đến mấy người này, chỉ kéo Vân Khanh đi làm thủ tục nhập học, nộp các khoản tiền linh tinh rồi lên con xe mô tô mới tậu hôm trước phóng đi.Mấy thanh niên tình nguyện lúc nãy thấy vậy không khỏi lắc đầu, tự nhủ xem ra đã không còn cơ hội.Phùng Khoan chở Vân Khách đến bờ sông, một chỗ mà Phùng Khoan nghĩ là lãng mạn. Cậu ta rất vui vẻ trò chuyện với Vân Khanh, hai người lại hiểu nhau hơn không ít.Sau khi về nhà, Phùng Khoan nằm trong căn phòng rộng rãi thoải mái tiện nghi nhưng cậu bỗng nhiên cảm thấy trống trải. Tuy gia đình đã trở nên giàu có, nhưng lại không có thời gian dành cho nhau như trước nữa. Phùng Khoan cười khổ, xem ra giàu có cũng có cái hại của nó.Phùng Khoan nhàm chán bật TV xem, trên TV hiện lên một quảng cáo về trò chơi siêu thực tế ảo quốc tế Bá Vương.Theo như quảng cáo thì trò chơi này dựa trên công nghệ mới nhất trên thế giới, giá có vẻ hơi đắt so với bình dân, 10 triệu, nhưng đối với Phùng Khoan bây giờ thì khoản tiền đó chẳng là gì. Cậu ta liền gọi điện đến cho công ty phát hành game đặt một bộ.Không đến hai tiếng sau, trong phòng Phùng Khoan đã có một bộ máy chơi game Bá Vương, trông nó chẳng khác nào một túp lều nhỏ. Phùng Khoan bước vào không gian bên trong, lập tức có một vài sợi dây tự động bay đến gắn vào một vài chỗ trên cơ thể cậu ta, người ta gọi nó là cảm biến hành động.Một chiếc mũ như mũ bảo hiểm đội vào đầu Phùng Khoan che hết mặt mũi cậu ta. Một giọng nói điện tử vang lên:- Xác nhận người chơi, chuẩn bị đăng nhập...

Phùng Khoan vừa cùng Vân Khanh đi được một đoạn trong trường thì đã có vài người sinh viên tình nguyện chạy tới hướng dẫn. Dĩ nhiên phần đông đều là mấy tên con trai, chỉ có 1,2 chị sinh viên mê trai đến vì Phùng Khoan.

Phùng Khoan tươi cười lắc đầu, cậu ta cũng không để ý đến mấy người này, chỉ kéo Vân Khanh đi làm thủ tục nhập học, nộp các khoản tiền linh tinh rồi lên con xe mô tô mới tậu hôm trước phóng đi.

Mấy thanh niên tình nguyện lúc nãy thấy vậy không khỏi lắc đầu, tự nhủ xem ra đã không còn cơ hội.

Phùng Khoan chở Vân Khách đến bờ sông, một chỗ mà Phùng Khoan nghĩ là lãng mạn. Cậu ta rất vui vẻ trò chuyện với Vân Khanh, hai người lại hiểu nhau hơn không ít.

Sau khi về nhà, Phùng Khoan nằm trong căn phòng rộng rãi thoải mái tiện nghi nhưng cậu bỗng nhiên cảm thấy trống trải. Tuy gia đình đã trở nên giàu có, nhưng lại không có thời gian dành cho nhau như trước nữa. Phùng Khoan cười khổ, xem ra giàu có cũng có cái hại của nó.

Phùng Khoan nhàm chán bật TV xem, trên TV hiện lên một quảng cáo về trò chơi siêu thực tế ảo quốc tế Bá Vương.

Theo như quảng cáo thì trò chơi này dựa trên công nghệ mới nhất trên thế giới, giá có vẻ hơi đắt so với bình dân, 10 triệu, nhưng đối với Phùng Khoan bây giờ thì khoản tiền đó chẳng là gì. Cậu ta liền gọi điện đến cho công ty phát hành game đặt một bộ.

Không đến hai tiếng sau, trong phòng Phùng Khoan đã có một bộ máy chơi game Bá Vương, trông nó chẳng khác nào một túp lều nhỏ. Phùng Khoan bước vào không gian bên trong, lập tức có một vài sợi dây tự động bay đến gắn vào một vài chỗ trên cơ thể cậu ta, người ta gọi nó là cảm biến hành động.

Một chiếc mũ như mũ bảo hiểm đội vào đầu Phùng Khoan che hết mặt mũi cậu ta. Một giọng nói điện tử vang lên:

- Xác nhận người chơi, chuẩn bị đăng nhập...

Tà Thần Vô CựcTác giả: Vô CựcTruyện Dị Năng, Truyện Đô ThịPhùng Khoan hì hục đạp chiếc xe cọc cạch trên đường từ trường về nhà. Hôm nay trời nắng đến 40 độ, nóng cháy da cháy thịt vậy mà cậu cùng đám học sinh lớp 12 vẫn phải đến trường học thêm. Đó là một việc vô cùng bình thường đối với học sinh cuối cấp, muốn vào được đại học, tất nhiên là phải bỏ ra nhiều công sức. Phùng Khoan vừa đi vừa nguyền rủa chế độ thi cử, lại chửi ông trời sao không hạ nhiệt độ mát mẻ một chút. Phùng Khoan nhà nghèo nhưng được cái học dốt, cha mẹ cậu vẫn bắt cậu phải học hành đầy đủ dù thành tích cậu chẳng khá khẩm lắm. Biết đầu óc mình không thông minh, học cũng không vào nhưng vì thương cha mẹ, Phùng Khoan vẫn lao đầu vào học, học đến mụ mị đầu óc, hoa mắt loạn trí. Từ nhà Phùng Khoan đến trường phải đi 6 cây số, đường xá cũng không thuận tiện, có đến một nửa là đường đất, lại còn dốc, ổ gà khắp nơi. Phùng Khoan đang cúi đầu cúi cổ đạp xe lên con dốc thì chợt thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ khắc khổ đang cố gắng đẩy xe đạp chở một bao gì đó có vẻ khá là… Phùng Khoan vừa cùng Vân Khanh đi được một đoạn trong trường thì đã có vài người sinh viên tình nguyện chạy tới hướng dẫn. Dĩ nhiên phần đông đều là mấy tên con trai, chỉ có 1,2 chị sinh viên mê trai đến vì Phùng Khoan.Phùng Khoan tươi cười lắc đầu, cậu ta cũng không để ý đến mấy người này, chỉ kéo Vân Khanh đi làm thủ tục nhập học, nộp các khoản tiền linh tinh rồi lên con xe mô tô mới tậu hôm trước phóng đi.Mấy thanh niên tình nguyện lúc nãy thấy vậy không khỏi lắc đầu, tự nhủ xem ra đã không còn cơ hội.Phùng Khoan chở Vân Khách đến bờ sông, một chỗ mà Phùng Khoan nghĩ là lãng mạn. Cậu ta rất vui vẻ trò chuyện với Vân Khanh, hai người lại hiểu nhau hơn không ít.Sau khi về nhà, Phùng Khoan nằm trong căn phòng rộng rãi thoải mái tiện nghi nhưng cậu bỗng nhiên cảm thấy trống trải. Tuy gia đình đã trở nên giàu có, nhưng lại không có thời gian dành cho nhau như trước nữa. Phùng Khoan cười khổ, xem ra giàu có cũng có cái hại của nó.Phùng Khoan nhàm chán bật TV xem, trên TV hiện lên một quảng cáo về trò chơi siêu thực tế ảo quốc tế Bá Vương.Theo như quảng cáo thì trò chơi này dựa trên công nghệ mới nhất trên thế giới, giá có vẻ hơi đắt so với bình dân, 10 triệu, nhưng đối với Phùng Khoan bây giờ thì khoản tiền đó chẳng là gì. Cậu ta liền gọi điện đến cho công ty phát hành game đặt một bộ.Không đến hai tiếng sau, trong phòng Phùng Khoan đã có một bộ máy chơi game Bá Vương, trông nó chẳng khác nào một túp lều nhỏ. Phùng Khoan bước vào không gian bên trong, lập tức có một vài sợi dây tự động bay đến gắn vào một vài chỗ trên cơ thể cậu ta, người ta gọi nó là cảm biến hành động.Một chiếc mũ như mũ bảo hiểm đội vào đầu Phùng Khoan che hết mặt mũi cậu ta. Một giọng nói điện tử vang lên:- Xác nhận người chơi, chuẩn bị đăng nhập...

Chương 13-1: Ngày đen đủi (1)