Tác giả:

"Người đẹp, em bao nhiêu tuổi?" "Ba mươi hai tuổi." "Người đẹp, không giấu gì em, tôi thấy em mặt vàng môi tím tái, ấn đường đỏ sậm, trông giống mắc bệnh phụ khoa, mà vừa khéo tôi lại là chuyên gia ở phương diện đó, chỉ cần em..." Dưới chân Thần Nông Cốc, Tô Vũ đang trò chuyện với chị dâu hoa khôi làng họ Lý. Bốp. Cái đầu bị đau, một ông già tóc bạc vỗ một cái lên đ ỉnh đầu Tô Vũ: "Thằng nhóc này, ta bảo con xuống núi kết hôn, con đang làm cái gì vậy?" "Sư phụ, con không muốn rời khỏi Thần Nông Cốc, con muốn ở lại phụng dưỡng người." Tô Vũ rưng rưng nước mắt nói. Anh là đứa trẻ mồ côi mà Tô Vô Hối nhận nuôi hai mươi lăm năm trước, thuở nhỏ anh không biết ba mẹ mình là ai, đến cái tên Tô Vũ này cũng là Tô Vô Hối đặt cho anh. Mà trong hai mươi lăm năm này. Tô Vũ không chỉ học được "Qủy Cốc y thuật" của Thần Nông Nhất Mạch, anh còn trò giỏi hơn thầy, học được cả "Sinh tử bộ" mà ngay cả Tô Vô Hối cũng không học được, người giang hồ gọi anh là Diêm vương gia. "Phụng dưỡng ư? Thằng nhóc này…

Chương 40: C40: Em và anh

Diêm Vương Xuống NúiTác giả: Lăng ThanhTruyện Đô Thị"Người đẹp, em bao nhiêu tuổi?" "Ba mươi hai tuổi." "Người đẹp, không giấu gì em, tôi thấy em mặt vàng môi tím tái, ấn đường đỏ sậm, trông giống mắc bệnh phụ khoa, mà vừa khéo tôi lại là chuyên gia ở phương diện đó, chỉ cần em..." Dưới chân Thần Nông Cốc, Tô Vũ đang trò chuyện với chị dâu hoa khôi làng họ Lý. Bốp. Cái đầu bị đau, một ông già tóc bạc vỗ một cái lên đ ỉnh đầu Tô Vũ: "Thằng nhóc này, ta bảo con xuống núi kết hôn, con đang làm cái gì vậy?" "Sư phụ, con không muốn rời khỏi Thần Nông Cốc, con muốn ở lại phụng dưỡng người." Tô Vũ rưng rưng nước mắt nói. Anh là đứa trẻ mồ côi mà Tô Vô Hối nhận nuôi hai mươi lăm năm trước, thuở nhỏ anh không biết ba mẹ mình là ai, đến cái tên Tô Vũ này cũng là Tô Vô Hối đặt cho anh. Mà trong hai mươi lăm năm này. Tô Vũ không chỉ học được "Qủy Cốc y thuật" của Thần Nông Nhất Mạch, anh còn trò giỏi hơn thầy, học được cả "Sinh tử bộ" mà ngay cả Tô Vô Hối cũng không học được, người giang hồ gọi anh là Diêm vương gia. "Phụng dưỡng ư? Thằng nhóc này… "Xương An ư? Cháu, cháu vừa bảo Xương An từng đến tỉnh Thục Châu làm người luyện võ cho cô Chúc An Trúc sao?"Nghe Lục Tuyên Nghỉ nhắc đến Lục Xương An. Vành mắt bà Lục hơi đỏ.Trong số những người con của bà ta, Lục Xương An là người có tố chất tập võ nhất. Tuổi còn trẻ đã là võ giả lục phẩm.Tiếc là.Lại qua đời ở tỉnh Thục Châu, nguyên nhân tử vong đến nay vẫn chưa rõ. "Đúng vậy, bà nội, chính miệng cô Chúc Văn Trúc đã nói thế."Lục Tuyên Nghỉ gật đầu."Vậy cô Chúc Văn Trúc có kể tại sao Xương An lại chết không?"Bà Lục nghẹn ngào hỏi tiếp."Không ạ."Lục Tuyên Nghi nói với vẻ tiếc nuối.Nghe lý do thoái thác của Lục Tuyên Nghị, trong thoáng chốc, Lục Như Hoa lại cảm thấy đối phương nói cũng có lý.Có lế?Cô Chúc Văn Trúc thông cảm với mình nên mới để cô phụ trách vụ hợp tác trường âm nhạc quốc tế”?Dù sao thì nếu Tô Vũ có mối quan hệ với nhà họ Chúc, e là anh sẽ không cưới một cô gái bình thường như mình đâu nhỉ?Sau khi rời khỏi nhà họ Lục. Lục Như Hoa dẫn Tô Vũ tới biệt thự Nguyệt Quý ở bờ hồ Tử Dương. “Cuối cùng... em cũng trở về rồi."Vào khoảnh khắc mở cánh cửa biệt thự ra, vành mắt Lục Như Hoa đỏ lên, cô bật khóc vì vui mừng."Như Hoa, lúc trước anh nghe Lục Tuyên Nghỉ nói bố em đã qua đời..." Nhìn vợ rưng rưng nước mắt, Tô Vũ tò mò hỏi."Vâng, bố em qua đời ở tỉnh Thục Châu vào năm em mười sáu tuổi." Lục Như Hoa cô đơn nói.Nhưng sau đó cô lại nở nụ cười: "Nhưng em tin rằng, rồi sẽ có một ngày, bố em sẽ quay về tìm em.""Tìm em?" Nét mặt Tô Vũ hiện lên vẻ kỳ lạ."Ừm, đó là ước định giữa em và bố. Chỉ cần em ở biệt thự Nguyệt Quý đợi ông ấy, ông ấy nhất định sẽ quay về tìm em."Lục Như Hoa nói, ánh mắt cô sáng ngời.Nhưng Tô Vũ lại trầm mặc.Bởi vì theo như anh được biết, người chết muốn sống lại, độ khó còn khó hơn lên trời.Chí ít... Anh không làm được việc làm cho một người đã chết mười năm sống lại.“Như Hoa, con qua đây một lát, mẹ nói với con vài câu." Lúc này, Lý Quế Phương ở bên cạnh chợt gọi Lục Như Hoa đi.Khoảng mười lăm phút sau.Một mình Lục Như Hoa quay về chỗ Tô Vũ, nhưng Lý Quế Phương thì không thấy đâu."Mẹ đâu?" Tô Vũ hỏi theo bản năng."Mẹ em bảo, những năm này bà ấy quen sống ở ngôi nhà nhỏ rồi, bà ấy không muốn chuyển vào biệt thự Nguyệt Lý."Lục Như Hoa nói xong, cô đỏ mặt, cô bỗng thấy xấu hổ: "Sau này chỉ có hai chúng ta sống ở đây thôi.""Em và anh?"Nhìn Lục Như Hoa xinh đẹp động lòng người dưới màn đêm, trong lòng Tô Vũ có con nai con chạy loạn.Cô nam quả nữ, sống chung một nhà. Ngộ nhỡ Lục Như Hoa quyến rũ mình, vậy... "Tô Vũ, anh đang nghĩ gì vậy? Sao mặt anh đỏ thế? Anh ốm à?"Thấy mặt Tô Vũ đỏ lên, Lục Như Hoa đang định đặt tay lên trán anh, kết quả cô đứng không vững, cả người nhào vào trong lòng Tô Vũ.Trong nháy mắt.Chóp mũi hai người chạm vào nhau.Khoảng cách giữa hai môi mỏng như tờ giấy. Thậm chí giờ phút này.Tô Vũ còn cảm nhận được hô hấp căng thẳng và nhịp tim của Lục Như Hoa."Tô, Tô Vũ, em, em mệt rồi, em đi ngủ trước đây."Sau khi đứng lên khỏi lòng Tô Vũ. Lục Như Hoa cúi đầu bỏ chạy như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.Mà sau khi Lục Như Hoa đi.

"Xương An ư? Cháu, cháu vừa bảo Xương An từng đến tỉnh Thục Châu làm người luyện võ cho cô Chúc An Trúc sao?"

Nghe Lục Tuyên Nghỉ nhắc đến Lục Xương An. Vành mắt bà Lục hơi đỏ.

Trong số những người con của bà ta, Lục Xương An là người có tố chất tập võ nhất. Tuổi còn trẻ đã là võ giả lục phẩm.

Tiếc là.

Lại qua đời ở tỉnh Thục Châu, nguyên nhân tử vong đến nay vẫn chưa rõ. "Đúng vậy, bà nội, chính miệng cô Chúc Văn Trúc đã nói thế."

Lục Tuyên Nghỉ gật đầu.

"Vậy cô Chúc Văn Trúc có kể tại sao Xương An lại chết không?"

Bà Lục nghẹn ngào hỏi tiếp.

"Không ạ."

Lục Tuyên Nghi nói với vẻ tiếc nuối.

Nghe lý do thoái thác của Lục Tuyên Nghị, trong thoáng chốc, Lục Như Hoa lại cảm thấy đối phương nói cũng có lý.

Có lế?

Cô Chúc Văn Trúc thông cảm với mình nên mới để cô phụ trách vụ hợp tác trường âm nhạc quốc tế”?

Dù sao thì nếu Tô Vũ có mối quan hệ với nhà họ Chúc, e là anh sẽ không cưới một cô gái bình thường như mình đâu nhỉ?

Sau khi rời khỏi nhà họ Lục. Lục Như Hoa dẫn Tô Vũ tới biệt thự Nguyệt Quý ở bờ hồ Tử Dương. “Cuối cùng... em cũng trở về rồi."

Vào khoảnh khắc mở cánh cửa biệt thự ra, vành mắt Lục Như Hoa đỏ lên, cô bật khóc vì vui mừng.

"Như Hoa, lúc trước anh nghe Lục Tuyên Nghỉ nói bố em đã qua đời..." Nhìn vợ rưng rưng nước mắt, Tô Vũ tò mò hỏi.

"Vâng, bố em qua đời ở tỉnh Thục Châu vào năm em mười sáu tuổi." Lục Như Hoa cô đơn nói.

Nhưng sau đó cô lại nở nụ cười: "Nhưng em tin rằng, rồi sẽ có một ngày, bố em sẽ quay về tìm em."

"Tìm em?" Nét mặt Tô Vũ hiện lên vẻ kỳ lạ.

"Ừm, đó là ước định giữa em và bố. Chỉ cần em ở biệt thự Nguyệt Quý đợi ông ấy, ông ấy nhất định sẽ quay về tìm em."

Lục Như Hoa nói, ánh mắt cô sáng ngời.

Nhưng Tô Vũ lại trầm mặc.

Bởi vì theo như anh được biết, người chết muốn sống lại, độ khó còn khó hơn lên trời.

Chí ít... Anh không làm được việc làm cho một người đã chết mười năm sống lại.

“Như Hoa, con qua đây một lát, mẹ nói với con vài câu." Lúc này, Lý Quế Phương ở bên cạnh chợt gọi Lục Như Hoa đi.

Khoảng mười lăm phút sau.

Một mình Lục Như Hoa quay về chỗ Tô Vũ, nhưng Lý Quế Phương thì không thấy đâu.

"Mẹ đâu?" Tô Vũ hỏi theo bản năng.

"Mẹ em bảo, những năm này bà ấy quen sống ở ngôi nhà nhỏ rồi, bà ấy không muốn chuyển vào biệt thự Nguyệt Lý."

Lục Như Hoa nói xong, cô đỏ mặt, cô bỗng thấy xấu hổ: "Sau này chỉ có hai chúng ta sống ở đây thôi."

"Em và anh?"

Nhìn Lục Như Hoa xinh đẹp động lòng người dưới màn đêm, trong lòng Tô Vũ có con nai con chạy loạn.

Cô nam quả nữ, sống chung một nhà. Ngộ nhỡ Lục Như Hoa quyến rũ mình, vậy... "Tô Vũ, anh đang nghĩ gì vậy? Sao mặt anh đỏ thế? Anh ốm à?"

Thấy mặt Tô Vũ đỏ lên, Lục Như Hoa đang định đặt tay lên trán anh, kết quả cô đứng không vững, cả người nhào vào trong lòng Tô Vũ.

Trong nháy mắt.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau.

Khoảng cách giữa hai môi mỏng như tờ giấy. Thậm chí giờ phút này.

Tô Vũ còn cảm nhận được hô hấp căng thẳng và nhịp tim của Lục Như Hoa.

"Tô, Tô Vũ, em, em mệt rồi, em đi ngủ trước đây."

Sau khi đứng lên khỏi lòng Tô Vũ. Lục Như Hoa cúi đầu bỏ chạy như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.

Mà sau khi Lục Như Hoa đi.

Diêm Vương Xuống NúiTác giả: Lăng ThanhTruyện Đô Thị"Người đẹp, em bao nhiêu tuổi?" "Ba mươi hai tuổi." "Người đẹp, không giấu gì em, tôi thấy em mặt vàng môi tím tái, ấn đường đỏ sậm, trông giống mắc bệnh phụ khoa, mà vừa khéo tôi lại là chuyên gia ở phương diện đó, chỉ cần em..." Dưới chân Thần Nông Cốc, Tô Vũ đang trò chuyện với chị dâu hoa khôi làng họ Lý. Bốp. Cái đầu bị đau, một ông già tóc bạc vỗ một cái lên đ ỉnh đầu Tô Vũ: "Thằng nhóc này, ta bảo con xuống núi kết hôn, con đang làm cái gì vậy?" "Sư phụ, con không muốn rời khỏi Thần Nông Cốc, con muốn ở lại phụng dưỡng người." Tô Vũ rưng rưng nước mắt nói. Anh là đứa trẻ mồ côi mà Tô Vô Hối nhận nuôi hai mươi lăm năm trước, thuở nhỏ anh không biết ba mẹ mình là ai, đến cái tên Tô Vũ này cũng là Tô Vô Hối đặt cho anh. Mà trong hai mươi lăm năm này. Tô Vũ không chỉ học được "Qủy Cốc y thuật" của Thần Nông Nhất Mạch, anh còn trò giỏi hơn thầy, học được cả "Sinh tử bộ" mà ngay cả Tô Vô Hối cũng không học được, người giang hồ gọi anh là Diêm vương gia. "Phụng dưỡng ư? Thằng nhóc này… "Xương An ư? Cháu, cháu vừa bảo Xương An từng đến tỉnh Thục Châu làm người luyện võ cho cô Chúc An Trúc sao?"Nghe Lục Tuyên Nghỉ nhắc đến Lục Xương An. Vành mắt bà Lục hơi đỏ.Trong số những người con của bà ta, Lục Xương An là người có tố chất tập võ nhất. Tuổi còn trẻ đã là võ giả lục phẩm.Tiếc là.Lại qua đời ở tỉnh Thục Châu, nguyên nhân tử vong đến nay vẫn chưa rõ. "Đúng vậy, bà nội, chính miệng cô Chúc Văn Trúc đã nói thế."Lục Tuyên Nghỉ gật đầu."Vậy cô Chúc Văn Trúc có kể tại sao Xương An lại chết không?"Bà Lục nghẹn ngào hỏi tiếp."Không ạ."Lục Tuyên Nghi nói với vẻ tiếc nuối.Nghe lý do thoái thác của Lục Tuyên Nghị, trong thoáng chốc, Lục Như Hoa lại cảm thấy đối phương nói cũng có lý.Có lế?Cô Chúc Văn Trúc thông cảm với mình nên mới để cô phụ trách vụ hợp tác trường âm nhạc quốc tế”?Dù sao thì nếu Tô Vũ có mối quan hệ với nhà họ Chúc, e là anh sẽ không cưới một cô gái bình thường như mình đâu nhỉ?Sau khi rời khỏi nhà họ Lục. Lục Như Hoa dẫn Tô Vũ tới biệt thự Nguyệt Quý ở bờ hồ Tử Dương. “Cuối cùng... em cũng trở về rồi."Vào khoảnh khắc mở cánh cửa biệt thự ra, vành mắt Lục Như Hoa đỏ lên, cô bật khóc vì vui mừng."Như Hoa, lúc trước anh nghe Lục Tuyên Nghỉ nói bố em đã qua đời..." Nhìn vợ rưng rưng nước mắt, Tô Vũ tò mò hỏi."Vâng, bố em qua đời ở tỉnh Thục Châu vào năm em mười sáu tuổi." Lục Như Hoa cô đơn nói.Nhưng sau đó cô lại nở nụ cười: "Nhưng em tin rằng, rồi sẽ có một ngày, bố em sẽ quay về tìm em.""Tìm em?" Nét mặt Tô Vũ hiện lên vẻ kỳ lạ."Ừm, đó là ước định giữa em và bố. Chỉ cần em ở biệt thự Nguyệt Quý đợi ông ấy, ông ấy nhất định sẽ quay về tìm em."Lục Như Hoa nói, ánh mắt cô sáng ngời.Nhưng Tô Vũ lại trầm mặc.Bởi vì theo như anh được biết, người chết muốn sống lại, độ khó còn khó hơn lên trời.Chí ít... Anh không làm được việc làm cho một người đã chết mười năm sống lại.“Như Hoa, con qua đây một lát, mẹ nói với con vài câu." Lúc này, Lý Quế Phương ở bên cạnh chợt gọi Lục Như Hoa đi.Khoảng mười lăm phút sau.Một mình Lục Như Hoa quay về chỗ Tô Vũ, nhưng Lý Quế Phương thì không thấy đâu."Mẹ đâu?" Tô Vũ hỏi theo bản năng."Mẹ em bảo, những năm này bà ấy quen sống ở ngôi nhà nhỏ rồi, bà ấy không muốn chuyển vào biệt thự Nguyệt Lý."Lục Như Hoa nói xong, cô đỏ mặt, cô bỗng thấy xấu hổ: "Sau này chỉ có hai chúng ta sống ở đây thôi.""Em và anh?"Nhìn Lục Như Hoa xinh đẹp động lòng người dưới màn đêm, trong lòng Tô Vũ có con nai con chạy loạn.Cô nam quả nữ, sống chung một nhà. Ngộ nhỡ Lục Như Hoa quyến rũ mình, vậy... "Tô Vũ, anh đang nghĩ gì vậy? Sao mặt anh đỏ thế? Anh ốm à?"Thấy mặt Tô Vũ đỏ lên, Lục Như Hoa đang định đặt tay lên trán anh, kết quả cô đứng không vững, cả người nhào vào trong lòng Tô Vũ.Trong nháy mắt.Chóp mũi hai người chạm vào nhau.Khoảng cách giữa hai môi mỏng như tờ giấy. Thậm chí giờ phút này.Tô Vũ còn cảm nhận được hô hấp căng thẳng và nhịp tim của Lục Như Hoa."Tô, Tô Vũ, em, em mệt rồi, em đi ngủ trước đây."Sau khi đứng lên khỏi lòng Tô Vũ. Lục Như Hoa cúi đầu bỏ chạy như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.Mà sau khi Lục Như Hoa đi.

Chương 40: C40: Em và anh