"Người đẹp, em bao nhiêu tuổi?" "Ba mươi hai tuổi." "Người đẹp, không giấu gì em, tôi thấy em mặt vàng môi tím tái, ấn đường đỏ sậm, trông giống mắc bệnh phụ khoa, mà vừa khéo tôi lại là chuyên gia ở phương diện đó, chỉ cần em..." Dưới chân Thần Nông Cốc, Tô Vũ đang trò chuyện với chị dâu hoa khôi làng họ Lý. Bốp. Cái đầu bị đau, một ông già tóc bạc vỗ một cái lên đ ỉnh đầu Tô Vũ: "Thằng nhóc này, ta bảo con xuống núi kết hôn, con đang làm cái gì vậy?" "Sư phụ, con không muốn rời khỏi Thần Nông Cốc, con muốn ở lại phụng dưỡng người." Tô Vũ rưng rưng nước mắt nói. Anh là đứa trẻ mồ côi mà Tô Vô Hối nhận nuôi hai mươi lăm năm trước, thuở nhỏ anh không biết ba mẹ mình là ai, đến cái tên Tô Vũ này cũng là Tô Vô Hối đặt cho anh. Mà trong hai mươi lăm năm này. Tô Vũ không chỉ học được "Qủy Cốc y thuật" của Thần Nông Nhất Mạch, anh còn trò giỏi hơn thầy, học được cả "Sinh tử bộ" mà ngay cả Tô Vô Hối cũng không học được, người giang hồ gọi anh là Diêm vương gia. "Phụng dưỡng ư? Thằng nhóc này…
Tác giả: