Tác giả:

"Người đẹp, em bao nhiêu tuổi?" "Ba mươi hai tuổi." "Người đẹp, không giấu gì em, tôi thấy em mặt vàng môi tím tái, ấn đường đỏ sậm, trông giống mắc bệnh phụ khoa, mà vừa khéo tôi lại là chuyên gia ở phương diện đó, chỉ cần em..." Dưới chân Thần Nông Cốc, Tô Vũ đang trò chuyện với chị dâu hoa khôi làng họ Lý. Bốp. Cái đầu bị đau, một ông già tóc bạc vỗ một cái lên đ ỉnh đầu Tô Vũ: "Thằng nhóc này, ta bảo con xuống núi kết hôn, con đang làm cái gì vậy?" "Sư phụ, con không muốn rời khỏi Thần Nông Cốc, con muốn ở lại phụng dưỡng người." Tô Vũ rưng rưng nước mắt nói. Anh là đứa trẻ mồ côi mà Tô Vô Hối nhận nuôi hai mươi lăm năm trước, thuở nhỏ anh không biết ba mẹ mình là ai, đến cái tên Tô Vũ này cũng là Tô Vô Hối đặt cho anh. Mà trong hai mươi lăm năm này. Tô Vũ không chỉ học được "Qủy Cốc y thuật" của Thần Nông Nhất Mạch, anh còn trò giỏi hơn thầy, học được cả "Sinh tử bộ" mà ngay cả Tô Vô Hối cũng không học được, người giang hồ gọi anh là Diêm vương gia. "Phụng dưỡng ư? Thằng nhóc này…

Chương 44: C44: Tìm tôi có việc gì

Diêm Vương Xuống NúiTác giả: Lăng ThanhTruyện Đô Thị"Người đẹp, em bao nhiêu tuổi?" "Ba mươi hai tuổi." "Người đẹp, không giấu gì em, tôi thấy em mặt vàng môi tím tái, ấn đường đỏ sậm, trông giống mắc bệnh phụ khoa, mà vừa khéo tôi lại là chuyên gia ở phương diện đó, chỉ cần em..." Dưới chân Thần Nông Cốc, Tô Vũ đang trò chuyện với chị dâu hoa khôi làng họ Lý. Bốp. Cái đầu bị đau, một ông già tóc bạc vỗ một cái lên đ ỉnh đầu Tô Vũ: "Thằng nhóc này, ta bảo con xuống núi kết hôn, con đang làm cái gì vậy?" "Sư phụ, con không muốn rời khỏi Thần Nông Cốc, con muốn ở lại phụng dưỡng người." Tô Vũ rưng rưng nước mắt nói. Anh là đứa trẻ mồ côi mà Tô Vô Hối nhận nuôi hai mươi lăm năm trước, thuở nhỏ anh không biết ba mẹ mình là ai, đến cái tên Tô Vũ này cũng là Tô Vô Hối đặt cho anh. Mà trong hai mươi lăm năm này. Tô Vũ không chỉ học được "Qủy Cốc y thuật" của Thần Nông Nhất Mạch, anh còn trò giỏi hơn thầy, học được cả "Sinh tử bộ" mà ngay cả Tô Vô Hối cũng không học được, người giang hồ gọi anh là Diêm vương gia. "Phụng dưỡng ư? Thằng nhóc này… Đợi báo cáo xong công việc.Lục Như Hoa đi gặp riêng Lục Tuyên Nghi."Tìm tôi có việc gì?"Lục Tuyên Nghỉ nhíu mày lườm Lục Như Hoa, cô ta tỏ ra vênh váo tự đắc."Tuyên Nghị, vì sao bà Giang không chịu chuyển đi, em có biết nguyên nhân không?"Lục Như Hoa tò mò hỏi.Nhà họ Lục bọn họ đưa ra cho bà Giang một số tiền đền bù không hề thấp, đáng lẽ ra... đối phương phải chuyển đi mới phải."Đương nhiên là tôi có biết lý do."Lục Tuyên Nghỉ nghiền nhẫm nhìn Lục Như Hoa: "Nhưng tại sao tôi phải nói cho chị biết?”Lục Như Hoa lập tức á khẩu... Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé"Lục Như Hoa, nếu nhà họ Chúc đã để chị phụ trách dự án trường âm nhạc quốc tế, vậy thì chị hãy chăm chỉ làm việc vào. Đừng có mà vừa gặp. phải khó khăn một cái là tới tìm tôi, sao tôi lại phải giúp chị? Sao chị không đi tìm Tô Vũ ấy?"Lục Tuyên Nghi âm dương quái khí nói: "Chẳng phải trước đó chị bảo Tô Vũ đã nói chuyện qua với nhà họ Chúc à? Tô Vũ siêu thế, anh ta lại không giải quyết được một hộ dân không chịu di dời chắc?""Lục Tuyên Nghị, trong lòng chúng ta đều rõ, Tô Vũ không thể quen biết được với người nhà họ Chúc, em không cần thiết phải lần nào cũng lôi chuyện này ra châm chọc đâu."Lục Như Hoa tức giận nói."ồ, chị họ Như Hoa, chị còn biết Tô Vũ không có khả năng quen người nhà họ Chúc cơ à? Tôi còn tưởng chị cũng sống trong mơ giống Tô Vũ cơ."Lục Tuyên Nghi cười xì một tiếng rồi che miệng, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, kiêu căng như phượng hoàng rồi vênh vênh váo váo nói: "Muốn tôi giúp chị, được thôi, quỳ xuống xin tôi đi.""Em, em nói cái gì?”Lục Như Hoa tức đến run cả người: "Có một chút việc nhỏ như này mà em bảo chị quỳ xuống?""Chuyện nhỏ ư?"Lục Tuyên Nghỉ châm chọc nói: "Lục Như Hoa, bà Giang không chuyển di, dự án trường âm nhạc quốc tế của nhà họ Chúc sẽ không thể khởi công. Chuyện này dây dưa đến vận mệnh của nhà họ Lục, chị bảo tôi đây là chuyện nhỏ à?""Vậy chị vẫn có thể cưỡng chế tháo dỡ!" Lục Như Hoa phản bác."Thế chị đi cưỡng chế tháo dở thử xem. Đến lúc đó xảy ra án mạng, ha ha..."Lục Tuyên Nghỉ nhếch môi."Án mạng gì?"Mặt Lục Như Hoa tái mét, nhưng Lục Tuyên Nghỉ lại không để ý đến cô mà bỏ đi thẳng.Buổi tối. Lục Như Hoa về đến nhà. "Như Hoa, em thấy không khỏe ở đâu à? Sao sắc mặt em kém thế?"Trong biệt thự Nguyệt Quý, Tô Vũ thấy vợ có vẻ lơ đãng, anh quan tâm"Không có gì, em gặp phải một chút rắc rối nhỏ trong công việc ý mà." Lục Như Hoa lắc đầu, sau đó cô nở một nụ cười dịu dàng và thoải mái. “Cần anh giúp em không?"Tô Vũ đưa cho cô một cốc nước ấm."Không cần đâu, rắc rối nhỏ thôi, em giải quyết được. Lục Như Hoa lắc đầu, cô không muốn khiến Tô Vũ lo lắng cho mình: "À phải rồi ông xã, dạo này công việc của anh thế nào? Có mệt không?”"Không mệt, anh khá nhàn."Tô Vũ cười nói."Không mệt thì tốt."Lục Như Hoa duỗõi hai tay ra ôm cổ Tô Vũ, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng, sau đó cô nghiêm túc nói: "Em không muốn người đàn ông của mình quá mệt, bởi vì em có thể nuôi anh."“Nuôi anh á?"Nhìn Lục Như Hoa thẹn thùng động lòng người, trái tim Tô Vũ đập thình thịch.Lục Như Hoa... Này là đang quyến rũ mình à?Nhưng đợi Tô Vũ hồi thần, Lục Như Hoa trước mặt đã ngủ mất rồi, xem ra hôm nay vợ anh mệt lắm đây.Ngày hôm sau.Tô Vũ tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt.

Đợi báo cáo xong công việc.

Lục Như Hoa đi gặp riêng Lục Tuyên Nghi.

"Tìm tôi có việc gì?"

Lục Tuyên Nghỉ nhíu mày lườm Lục Như Hoa, cô ta tỏ ra vênh váo tự đắc.

"Tuyên Nghị, vì sao bà Giang không chịu chuyển đi, em có biết nguyên nhân không?"

Lục Như Hoa tò mò hỏi.

Nhà họ Lục bọn họ đưa ra cho bà Giang một số tiền đền bù không hề thấp, đáng lẽ ra... đối phương phải chuyển đi mới phải.

"Đương nhiên là tôi có biết lý do."

Lục Tuyên Nghỉ nghiền nhẫm nhìn Lục Như Hoa: "Nhưng tại sao tôi phải nói cho chị biết?”

Lục Như Hoa lập tức á khẩu.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Lục Như Hoa, nếu nhà họ Chúc đã để chị phụ trách dự án trường âm nhạc quốc tế, vậy thì chị hãy chăm chỉ làm việc vào. Đừng có mà vừa gặp. phải khó khăn một cái là tới tìm tôi, sao tôi lại phải giúp chị? Sao chị không đi tìm Tô Vũ ấy?"

Lục Tuyên Nghi âm dương quái khí nói: "Chẳng phải trước đó chị bảo Tô Vũ đã nói chuyện qua với nhà họ Chúc à? Tô Vũ siêu thế, anh ta lại không giải quyết được một hộ dân không chịu di dời chắc?"

"Lục Tuyên Nghị, trong lòng chúng ta đều rõ, Tô Vũ không thể quen biết được với người nhà họ Chúc, em không cần thiết phải lần nào cũng lôi chuyện này ra châm chọc đâu."

Lục Như Hoa tức giận nói.

"ồ, chị họ Như Hoa, chị còn biết Tô Vũ không có khả năng quen người nhà họ Chúc cơ à? Tôi còn tưởng chị cũng sống trong mơ giống Tô Vũ cơ."

Lục Tuyên Nghi cười xì một tiếng rồi che miệng, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, kiêu căng như phượng hoàng rồi vênh vênh váo váo nói: "Muốn tôi giúp chị, được thôi, quỳ xuống xin tôi đi."

"Em, em nói cái gì?”

Lục Như Hoa tức đến run cả người: "Có một chút việc nhỏ như này mà em bảo chị quỳ xuống?"

"Chuyện nhỏ ư?"

Lục Tuyên Nghỉ châm chọc nói: "Lục Như Hoa, bà Giang không chuyển di, dự án trường âm nhạc quốc tế của nhà họ Chúc sẽ không thể khởi công. Chuyện này dây dưa đến vận mệnh của nhà họ Lục, chị bảo tôi đây là chuyện nhỏ à?"

"Vậy chị vẫn có thể cưỡng chế tháo dỡ!" Lục Như Hoa phản bác.

"Thế chị đi cưỡng chế tháo dở thử xem. Đến lúc đó xảy ra án mạng, ha ha..."

Lục Tuyên Nghỉ nhếch môi.

"Án mạng gì?"

Mặt Lục Như Hoa tái mét, nhưng Lục Tuyên Nghỉ lại không để ý đến cô mà bỏ đi thẳng.

Buổi tối. Lục Như Hoa về đến nhà. "Như Hoa, em thấy không khỏe ở đâu à? Sao sắc mặt em kém thế?"

Trong biệt thự Nguyệt Quý, Tô Vũ thấy vợ có vẻ lơ đãng, anh quan tâm

"Không có gì, em gặp phải một chút rắc rối nhỏ trong công việc ý mà." Lục Như Hoa lắc đầu, sau đó cô nở một nụ cười dịu dàng và thoải mái. “Cần anh giúp em không?"

Tô Vũ đưa cho cô một cốc nước ấm.

"Không cần đâu, rắc rối nhỏ thôi, em giải quyết được. Lục Như Hoa lắc đầu, cô không muốn khiến Tô Vũ lo lắng cho mình: "À phải rồi ông xã, dạo này công việc của anh thế nào? Có mệt không?”

"Không mệt, anh khá nhàn."

Tô Vũ cười nói.

"Không mệt thì tốt."

Lục Như Hoa duỗõi hai tay ra ôm cổ Tô Vũ, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng, sau đó cô nghiêm túc nói: "Em không muốn người đàn ông của mình quá mệt, bởi vì em có thể nuôi anh."

“Nuôi anh á?"

Nhìn Lục Như Hoa thẹn thùng động lòng người, trái tim Tô Vũ đập thình thịch.

Lục Như Hoa... Này là đang quyến rũ mình à?

Nhưng đợi Tô Vũ hồi thần, Lục Như Hoa trước mặt đã ngủ mất rồi, xem ra hôm nay vợ anh mệt lắm đây.

Ngày hôm sau.

Tô Vũ tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt.

Diêm Vương Xuống NúiTác giả: Lăng ThanhTruyện Đô Thị"Người đẹp, em bao nhiêu tuổi?" "Ba mươi hai tuổi." "Người đẹp, không giấu gì em, tôi thấy em mặt vàng môi tím tái, ấn đường đỏ sậm, trông giống mắc bệnh phụ khoa, mà vừa khéo tôi lại là chuyên gia ở phương diện đó, chỉ cần em..." Dưới chân Thần Nông Cốc, Tô Vũ đang trò chuyện với chị dâu hoa khôi làng họ Lý. Bốp. Cái đầu bị đau, một ông già tóc bạc vỗ một cái lên đ ỉnh đầu Tô Vũ: "Thằng nhóc này, ta bảo con xuống núi kết hôn, con đang làm cái gì vậy?" "Sư phụ, con không muốn rời khỏi Thần Nông Cốc, con muốn ở lại phụng dưỡng người." Tô Vũ rưng rưng nước mắt nói. Anh là đứa trẻ mồ côi mà Tô Vô Hối nhận nuôi hai mươi lăm năm trước, thuở nhỏ anh không biết ba mẹ mình là ai, đến cái tên Tô Vũ này cũng là Tô Vô Hối đặt cho anh. Mà trong hai mươi lăm năm này. Tô Vũ không chỉ học được "Qủy Cốc y thuật" của Thần Nông Nhất Mạch, anh còn trò giỏi hơn thầy, học được cả "Sinh tử bộ" mà ngay cả Tô Vô Hối cũng không học được, người giang hồ gọi anh là Diêm vương gia. "Phụng dưỡng ư? Thằng nhóc này… Đợi báo cáo xong công việc.Lục Như Hoa đi gặp riêng Lục Tuyên Nghi."Tìm tôi có việc gì?"Lục Tuyên Nghỉ nhíu mày lườm Lục Như Hoa, cô ta tỏ ra vênh váo tự đắc."Tuyên Nghị, vì sao bà Giang không chịu chuyển đi, em có biết nguyên nhân không?"Lục Như Hoa tò mò hỏi.Nhà họ Lục bọn họ đưa ra cho bà Giang một số tiền đền bù không hề thấp, đáng lẽ ra... đối phương phải chuyển đi mới phải."Đương nhiên là tôi có biết lý do."Lục Tuyên Nghỉ nghiền nhẫm nhìn Lục Như Hoa: "Nhưng tại sao tôi phải nói cho chị biết?”Lục Như Hoa lập tức á khẩu... Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé"Lục Như Hoa, nếu nhà họ Chúc đã để chị phụ trách dự án trường âm nhạc quốc tế, vậy thì chị hãy chăm chỉ làm việc vào. Đừng có mà vừa gặp. phải khó khăn một cái là tới tìm tôi, sao tôi lại phải giúp chị? Sao chị không đi tìm Tô Vũ ấy?"Lục Tuyên Nghi âm dương quái khí nói: "Chẳng phải trước đó chị bảo Tô Vũ đã nói chuyện qua với nhà họ Chúc à? Tô Vũ siêu thế, anh ta lại không giải quyết được một hộ dân không chịu di dời chắc?""Lục Tuyên Nghị, trong lòng chúng ta đều rõ, Tô Vũ không thể quen biết được với người nhà họ Chúc, em không cần thiết phải lần nào cũng lôi chuyện này ra châm chọc đâu."Lục Như Hoa tức giận nói."ồ, chị họ Như Hoa, chị còn biết Tô Vũ không có khả năng quen người nhà họ Chúc cơ à? Tôi còn tưởng chị cũng sống trong mơ giống Tô Vũ cơ."Lục Tuyên Nghi cười xì một tiếng rồi che miệng, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, kiêu căng như phượng hoàng rồi vênh vênh váo váo nói: "Muốn tôi giúp chị, được thôi, quỳ xuống xin tôi đi.""Em, em nói cái gì?”Lục Như Hoa tức đến run cả người: "Có một chút việc nhỏ như này mà em bảo chị quỳ xuống?""Chuyện nhỏ ư?"Lục Tuyên Nghỉ châm chọc nói: "Lục Như Hoa, bà Giang không chuyển di, dự án trường âm nhạc quốc tế của nhà họ Chúc sẽ không thể khởi công. Chuyện này dây dưa đến vận mệnh của nhà họ Lục, chị bảo tôi đây là chuyện nhỏ à?""Vậy chị vẫn có thể cưỡng chế tháo dỡ!" Lục Như Hoa phản bác."Thế chị đi cưỡng chế tháo dở thử xem. Đến lúc đó xảy ra án mạng, ha ha..."Lục Tuyên Nghỉ nhếch môi."Án mạng gì?"Mặt Lục Như Hoa tái mét, nhưng Lục Tuyên Nghỉ lại không để ý đến cô mà bỏ đi thẳng.Buổi tối. Lục Như Hoa về đến nhà. "Như Hoa, em thấy không khỏe ở đâu à? Sao sắc mặt em kém thế?"Trong biệt thự Nguyệt Quý, Tô Vũ thấy vợ có vẻ lơ đãng, anh quan tâm"Không có gì, em gặp phải một chút rắc rối nhỏ trong công việc ý mà." Lục Như Hoa lắc đầu, sau đó cô nở một nụ cười dịu dàng và thoải mái. “Cần anh giúp em không?"Tô Vũ đưa cho cô một cốc nước ấm."Không cần đâu, rắc rối nhỏ thôi, em giải quyết được. Lục Như Hoa lắc đầu, cô không muốn khiến Tô Vũ lo lắng cho mình: "À phải rồi ông xã, dạo này công việc của anh thế nào? Có mệt không?”"Không mệt, anh khá nhàn."Tô Vũ cười nói."Không mệt thì tốt."Lục Như Hoa duỗõi hai tay ra ôm cổ Tô Vũ, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng, sau đó cô nghiêm túc nói: "Em không muốn người đàn ông của mình quá mệt, bởi vì em có thể nuôi anh."“Nuôi anh á?"Nhìn Lục Như Hoa thẹn thùng động lòng người, trái tim Tô Vũ đập thình thịch.Lục Như Hoa... Này là đang quyến rũ mình à?Nhưng đợi Tô Vũ hồi thần, Lục Như Hoa trước mặt đã ngủ mất rồi, xem ra hôm nay vợ anh mệt lắm đây.Ngày hôm sau.Tô Vũ tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt.

Chương 44: C44: Tìm tôi có việc gì