Tôi ghét cay ghét đắng cái nóng cháy da của Phoenix. Ghét luôn cả cái sự nhộn nhịp của nơi đây. Tôi thích Forks - nơi có những cơn mưa tươi mát, có những ngọn đồi với đám sương mù thơ mộng. Tôi thích đắm mình trong cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích. Đám bạn của tôi thường xem tôi như "kẻ mộng mơ" Yeahh! Họ nói cũng đúng đấy! Tôi là một cô gái thích mơ mộng Kì nghỉ hè đã đến. Tôi xin cáo biệt bố mẹ một thời gian để đến Forks. Mẹ tôi luôn thắc mắc ở nước Mỹ này có biết bao nhiêu nơi đẹp tại sao nhất định phải là Forks? Những lúc ấy tôi thường bảo là tôi đến Forks để gặp nhà Cullen. Tuy có hơi trẻ con nhưng tôi có xíu hi vọng là mình có thể gặp được họ - những nhân vật tôi yêu thích Tôi bắt đầu thu dọn hành lý và lôi chiếc xe vans cũ kĩ ra lau chùi. Chà, lau chùi xong "chiến mã" của tôi trông đẹp phết! Tạm biệt Phoenix, Esther Susan ta đến Forks đây!!!!! Cứ tưởng chuyến đi mơ ước này sẽ suôn sẻ nhưng tôi quả nhiên không ngờ đời không như là mơ Tôi đã lái xe vào địa phận của Forks rồi.…

Chương 11

Xuyên không vào thế giới của TwilightTác giả: adsfsfgaffsgsfxfxfzTruyện Phương TâyTôi ghét cay ghét đắng cái nóng cháy da của Phoenix. Ghét luôn cả cái sự nhộn nhịp của nơi đây. Tôi thích Forks - nơi có những cơn mưa tươi mát, có những ngọn đồi với đám sương mù thơ mộng. Tôi thích đắm mình trong cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích. Đám bạn của tôi thường xem tôi như "kẻ mộng mơ" Yeahh! Họ nói cũng đúng đấy! Tôi là một cô gái thích mơ mộng Kì nghỉ hè đã đến. Tôi xin cáo biệt bố mẹ một thời gian để đến Forks. Mẹ tôi luôn thắc mắc ở nước Mỹ này có biết bao nhiêu nơi đẹp tại sao nhất định phải là Forks? Những lúc ấy tôi thường bảo là tôi đến Forks để gặp nhà Cullen. Tuy có hơi trẻ con nhưng tôi có xíu hi vọng là mình có thể gặp được họ - những nhân vật tôi yêu thích Tôi bắt đầu thu dọn hành lý và lôi chiếc xe vans cũ kĩ ra lau chùi. Chà, lau chùi xong "chiến mã" của tôi trông đẹp phết! Tạm biệt Phoenix, Esther Susan ta đến Forks đây!!!!! Cứ tưởng chuyến đi mơ ước này sẽ suôn sẻ nhưng tôi quả nhiên không ngờ đời không như là mơ Tôi đã lái xe vào địa phận của Forks rồi.… Tôi cảm thấy trong cơ thể tôi như có ba con người đang cùng tồn tại vậy.Một người luôn thúc đẩy tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây. Một người khác thì bảo khó khăn lắm mới vào được nơi này, vội gì mà phải rời khỏi. Người còn lại là tôi, chẳng biết phải làm thế nào.Nhưng tôi vẫn nên về thôi. Forks có lẽ phù hợp với tôi, còn thế giới này thì không như vậy.- Brian, anh nghe tôi nói này - tôi vỗ nhẹ vai Brian và nói hết sức từ tốn - Anh biết không, tôi vốn không thuộc về nơi này. Đó là cách duy nhất tôi có thể trở về.- Sao cô lại nói như thế? Cô rất đặc biệt, nơi đây vốn thích hợp với cô mà?Haizzz! Đúng như miêu tả, người sói thật sự rất cứng đầu. Nhưng họ lại rất ấp ám nên... tôi thích!Thấy tôi cứng họng chẳng biết nói gì, Carlisle nhanh chóng bước đến và nói:- Nếu Esther còn ở đây một ngày thì luôn phải chịu sự truy lùng của nhà Volturi, chúng tôi cũng chẳng bảo vệ được con bé- Đám máu lạnh các người không thể, nhưng tôi có thể! - Brian mạnh miệng khẳng địnhNhưng Brian à, anh có chắc là chống nổi Alec và Jane không? Năng lực của họ bá đạo lắm đấy!Cuối cùng Edward không chịu được mới lên tiếng- Này, chó mới. Ngươi không biết năng lực của nhà Volturi à? Ngươi không bảo vệ nổi cô ta đâu- Đúng đó, Brian. Cho tôi về đi- Bằng cái cách ngu ngốc này à? Không đời nào!Cái cách ngu ngốc? Thô lỗ quá đấy Brian. Nhưng cũng hơi ngốc thiệt.Trong lúc chúng tôi tìm mọi cách để khuyên nhủ Brian thì Bella bỗng nhiên hét lên:- CẨN THẬN!!!!Tôi còn chưa kịp định hình câu nói của Bella thì vụt một cái. Tôi thấy mình ở trên đọt cây. Đứng kế tôi là... Alec?- Anh... Anh... Sao... sao tôi lại ở đây?- Đi chơi không?- Chơi con khỉ chứ chơi. Mau đưa tôi xuống.Tôi có chứng sợ độ cao. Mặc dù đọt cây này không cao lắm nhưng cũng đủ là tôi khiếp vía.- Bám chắc nhé!Bám gì mà bám. Lúc tôi định buông tay thì anh ta bỗng nhảy từ cây này sang cây khác rồi chạy thật nhanh.Tôi hoảng sợ la lên nhưng tên đó bị điếc rồi. Tôi la đến khan cổ họng mà hắn chẳng chịu dừng.- Này, dừng lại. Tôi... tôi buồn nôn- Ráng nhịn đi.Mừng quá! Cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại.- Đám bạn của cô nhây thiệt đóRồi tôi thấy trước mắt là gia đình nhà Cullen và Brian trong hình dạng sói trắng.May thật! Họ đã đến cứu tôi.

Tôi cảm thấy trong cơ thể tôi như có ba con người đang cùng tồn tại vậy.

Một người luôn thúc đẩy tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây. Một người khác thì bảo khó khăn lắm mới vào được nơi này, vội gì mà phải rời khỏi. Người còn lại là tôi, chẳng biết phải làm thế nào.

Nhưng tôi vẫn nên về thôi. Forks có lẽ phù hợp với tôi, còn thế giới này thì không như vậy.

- Brian, anh nghe tôi nói này - tôi vỗ nhẹ vai Brian và nói hết sức từ tốn - Anh biết không, tôi vốn không thuộc về nơi này. Đó là cách duy nhất tôi có thể trở về.

- Sao cô lại nói như thế? Cô rất đặc biệt, nơi đây vốn thích hợp với cô mà?

Haizzz! Đúng như miêu tả, người sói thật sự rất cứng đầu. Nhưng họ lại rất ấp ám nên... tôi thích!

Thấy tôi cứng họng chẳng biết nói gì, Carlisle nhanh chóng bước đến và nói:

- Nếu Esther còn ở đây một ngày thì luôn phải chịu sự truy lùng của nhà Volturi, chúng tôi cũng chẳng bảo vệ được con bé

- Đám máu lạnh các người không thể, nhưng tôi có thể! - Brian mạnh miệng khẳng định

Nhưng Brian à, anh có chắc là chống nổi Alec và Jane không? Năng lực của họ bá đạo lắm đấy!

Cuối cùng Edward không chịu được mới lên tiếng

- Này, chó mới. Ngươi không biết năng lực của nhà Volturi à? Ngươi không bảo vệ nổi cô ta đâu

- Đúng đó, Brian. Cho tôi về đi

- Bằng cái cách ngu ngốc này à? Không đời nào!

Cái cách ngu ngốc? Thô lỗ quá đấy Brian. Nhưng cũng hơi ngốc thiệt.

Trong lúc chúng tôi tìm mọi cách để khuyên nhủ Brian thì Bella bỗng nhiên hét lên:

- CẨN THẬN!!!!

Tôi còn chưa kịp định hình câu nói của Bella thì vụt một cái. Tôi thấy mình ở trên đọt cây. Đứng kế tôi là... Alec?

- Anh... Anh... Sao... sao tôi lại ở đây?

- Đi chơi không?

- Chơi con khỉ chứ chơi. Mau đưa tôi xuống.

Tôi có chứng sợ độ cao. Mặc dù đọt cây này không cao lắm nhưng cũng đủ là tôi khiếp vía.

- Bám chắc nhé!

Bám gì mà bám. Lúc tôi định buông tay thì anh ta bỗng nhảy từ cây này sang cây khác rồi chạy thật nhanh.

Tôi hoảng sợ la lên nhưng tên đó bị điếc rồi. Tôi la đến khan cổ họng mà hắn chẳng chịu dừng.

- Này, dừng lại. Tôi... tôi buồn nôn

- Ráng nhịn đi.

Mừng quá! Cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại.

- Đám bạn của cô nhây thiệt đó

Rồi tôi thấy trước mắt là gia đình nhà Cullen và Brian trong hình dạng sói trắng.

May thật! Họ đã đến cứu tôi.

Xuyên không vào thế giới của TwilightTác giả: adsfsfgaffsgsfxfxfzTruyện Phương TâyTôi ghét cay ghét đắng cái nóng cháy da của Phoenix. Ghét luôn cả cái sự nhộn nhịp của nơi đây. Tôi thích Forks - nơi có những cơn mưa tươi mát, có những ngọn đồi với đám sương mù thơ mộng. Tôi thích đắm mình trong cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích. Đám bạn của tôi thường xem tôi như "kẻ mộng mơ" Yeahh! Họ nói cũng đúng đấy! Tôi là một cô gái thích mơ mộng Kì nghỉ hè đã đến. Tôi xin cáo biệt bố mẹ một thời gian để đến Forks. Mẹ tôi luôn thắc mắc ở nước Mỹ này có biết bao nhiêu nơi đẹp tại sao nhất định phải là Forks? Những lúc ấy tôi thường bảo là tôi đến Forks để gặp nhà Cullen. Tuy có hơi trẻ con nhưng tôi có xíu hi vọng là mình có thể gặp được họ - những nhân vật tôi yêu thích Tôi bắt đầu thu dọn hành lý và lôi chiếc xe vans cũ kĩ ra lau chùi. Chà, lau chùi xong "chiến mã" của tôi trông đẹp phết! Tạm biệt Phoenix, Esther Susan ta đến Forks đây!!!!! Cứ tưởng chuyến đi mơ ước này sẽ suôn sẻ nhưng tôi quả nhiên không ngờ đời không như là mơ Tôi đã lái xe vào địa phận của Forks rồi.… Tôi cảm thấy trong cơ thể tôi như có ba con người đang cùng tồn tại vậy.Một người luôn thúc đẩy tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây. Một người khác thì bảo khó khăn lắm mới vào được nơi này, vội gì mà phải rời khỏi. Người còn lại là tôi, chẳng biết phải làm thế nào.Nhưng tôi vẫn nên về thôi. Forks có lẽ phù hợp với tôi, còn thế giới này thì không như vậy.- Brian, anh nghe tôi nói này - tôi vỗ nhẹ vai Brian và nói hết sức từ tốn - Anh biết không, tôi vốn không thuộc về nơi này. Đó là cách duy nhất tôi có thể trở về.- Sao cô lại nói như thế? Cô rất đặc biệt, nơi đây vốn thích hợp với cô mà?Haizzz! Đúng như miêu tả, người sói thật sự rất cứng đầu. Nhưng họ lại rất ấp ám nên... tôi thích!Thấy tôi cứng họng chẳng biết nói gì, Carlisle nhanh chóng bước đến và nói:- Nếu Esther còn ở đây một ngày thì luôn phải chịu sự truy lùng của nhà Volturi, chúng tôi cũng chẳng bảo vệ được con bé- Đám máu lạnh các người không thể, nhưng tôi có thể! - Brian mạnh miệng khẳng địnhNhưng Brian à, anh có chắc là chống nổi Alec và Jane không? Năng lực của họ bá đạo lắm đấy!Cuối cùng Edward không chịu được mới lên tiếng- Này, chó mới. Ngươi không biết năng lực của nhà Volturi à? Ngươi không bảo vệ nổi cô ta đâu- Đúng đó, Brian. Cho tôi về đi- Bằng cái cách ngu ngốc này à? Không đời nào!Cái cách ngu ngốc? Thô lỗ quá đấy Brian. Nhưng cũng hơi ngốc thiệt.Trong lúc chúng tôi tìm mọi cách để khuyên nhủ Brian thì Bella bỗng nhiên hét lên:- CẨN THẬN!!!!Tôi còn chưa kịp định hình câu nói của Bella thì vụt một cái. Tôi thấy mình ở trên đọt cây. Đứng kế tôi là... Alec?- Anh... Anh... Sao... sao tôi lại ở đây?- Đi chơi không?- Chơi con khỉ chứ chơi. Mau đưa tôi xuống.Tôi có chứng sợ độ cao. Mặc dù đọt cây này không cao lắm nhưng cũng đủ là tôi khiếp vía.- Bám chắc nhé!Bám gì mà bám. Lúc tôi định buông tay thì anh ta bỗng nhảy từ cây này sang cây khác rồi chạy thật nhanh.Tôi hoảng sợ la lên nhưng tên đó bị điếc rồi. Tôi la đến khan cổ họng mà hắn chẳng chịu dừng.- Này, dừng lại. Tôi... tôi buồn nôn- Ráng nhịn đi.Mừng quá! Cuối cùng hắn cũng chịu dừng lại.- Đám bạn của cô nhây thiệt đóRồi tôi thấy trước mắt là gia đình nhà Cullen và Brian trong hình dạng sói trắng.May thật! Họ đã đến cứu tôi.

Chương 11