Tôi ghét cay ghét đắng cái nóng cháy da của Phoenix. Ghét luôn cả cái sự nhộn nhịp của nơi đây. Tôi thích Forks - nơi có những cơn mưa tươi mát, có những ngọn đồi với đám sương mù thơ mộng. Tôi thích đắm mình trong cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích. Đám bạn của tôi thường xem tôi như "kẻ mộng mơ" Yeahh! Họ nói cũng đúng đấy! Tôi là một cô gái thích mơ mộng Kì nghỉ hè đã đến. Tôi xin cáo biệt bố mẹ một thời gian để đến Forks. Mẹ tôi luôn thắc mắc ở nước Mỹ này có biết bao nhiêu nơi đẹp tại sao nhất định phải là Forks? Những lúc ấy tôi thường bảo là tôi đến Forks để gặp nhà Cullen. Tuy có hơi trẻ con nhưng tôi có xíu hi vọng là mình có thể gặp được họ - những nhân vật tôi yêu thích Tôi bắt đầu thu dọn hành lý và lôi chiếc xe vans cũ kĩ ra lau chùi. Chà, lau chùi xong "chiến mã" của tôi trông đẹp phết! Tạm biệt Phoenix, Esther Susan ta đến Forks đây!!!!! Cứ tưởng chuyến đi mơ ước này sẽ suôn sẻ nhưng tôi quả nhiên không ngờ đời không như là mơ Tôi đã lái xe vào địa phận của Forks rồi.…

Chương 33

Xuyên không vào thế giới của TwilightTác giả: adsfsfgaffsgsfxfxfzTruyện Phương TâyTôi ghét cay ghét đắng cái nóng cháy da của Phoenix. Ghét luôn cả cái sự nhộn nhịp của nơi đây. Tôi thích Forks - nơi có những cơn mưa tươi mát, có những ngọn đồi với đám sương mù thơ mộng. Tôi thích đắm mình trong cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích. Đám bạn của tôi thường xem tôi như "kẻ mộng mơ" Yeahh! Họ nói cũng đúng đấy! Tôi là một cô gái thích mơ mộng Kì nghỉ hè đã đến. Tôi xin cáo biệt bố mẹ một thời gian để đến Forks. Mẹ tôi luôn thắc mắc ở nước Mỹ này có biết bao nhiêu nơi đẹp tại sao nhất định phải là Forks? Những lúc ấy tôi thường bảo là tôi đến Forks để gặp nhà Cullen. Tuy có hơi trẻ con nhưng tôi có xíu hi vọng là mình có thể gặp được họ - những nhân vật tôi yêu thích Tôi bắt đầu thu dọn hành lý và lôi chiếc xe vans cũ kĩ ra lau chùi. Chà, lau chùi xong "chiến mã" của tôi trông đẹp phết! Tạm biệt Phoenix, Esther Susan ta đến Forks đây!!!!! Cứ tưởng chuyến đi mơ ước này sẽ suôn sẻ nhưng tôi quả nhiên không ngờ đời không như là mơ Tôi đã lái xe vào địa phận của Forks rồi.… Khi Alec rời đi. Tôi bất lực khuỵu người! Tôi cứ đăm đăm nhìn hai bàn tay của mình. Run rẩy nói trong vô vọng- T... tại sao? Tại sao tôi... lại thành ra thế này?Jane thấy vậy liền cúi xuống bên cạnh tôi.- Nếu như Alec gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì cô có sẵn sàng làm mọi cách để cứu nó không? - Jane vẫn lạnh lùng hỏi tôiTôi có tìm mọi cách cứu anh ấy không hả? Chắc chắn- Tôi sẽ tìm mọi cách cứu anh ấy - tôi nói với ánh mắt kiên địnhJane lại kẽ nhếch môi. Cô nói tiếp- Alec cũng vậy. Đây là cách duy nhất có thể cứu được cô.Tôi rơi vào trầm lặng.Đúng vậy. Alec làm thế chỉ để cứu mình thôi mà. Nhưng...Jane thấy tôi chẳng nói gì cô liền bồi thêm một câu- Biết rằng cô không muốn trở thành một ma cà rồng - Jane cố gắng khuyên nhủ tôi - nhưng cô hãy nghĩ thử xem như thế chẳng phải là cô được sống mãi bên cạnh Alec sao?- V... Vậy cuộc sống như thế còn ý nghĩa không? - tôi ấp úng hỏi.Cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng mà nói với tôi.- Ý nghĩa hay không còn tùy thuộc vào cô. Nếu cô nghĩ cuộc sống vĩnh cữu chẳng có ý nghĩa thì hãy thử làm nó ý nghĩa lên xem sao.Làm cho cuộc sống ý nghĩa lên?Tôi thần người ra. Trong đầu tôi không ngừng văng vẳng lời nói của Jane.Tôi cứ ngồi ở đó. Đến cả trời tối lúc nào cũng không hay.Suy nghĩ gần một ngày cuối cùng tôi cũng có quyết định của riêng mình.Jane nói đúng. Tôi phải học cách chấp nhận cuộc sống này. Học cách làm cuộc sống trở nên thật ý nghĩa. Nhất là khi tôi không phải một mình. Tôi còn có Alec.Khoảnh khắc tôi mở cửa bước ra khỏi phòng Alec tôi cảm giác như cuộc đời mình lại bước sang một trang mới vậy.Trang thứ nhất đánh dấu lần đầu tiên tôi bước vào thế giới nàyTrang thứ hai đánh dấu rằng tôi - Esther Susan đã chính thức trở thành một ma cà rồng.Tôi mò đường đến được sảnh chính của nhà Volturi.Hình như họ đang hộ thì phải.Có Aro nè, Alec nè, Jane nè, Marcus, Caius và nhiều ma rà rồng khác nữa.Do đã trở thành một ma cà rồng nên dù đứng ở rất xa tôi vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.Tôi nghe được Aro nói với Alec bằng giọng điệu ma mị nhưng không kém phần giận dữ.- Ai cho con tùy ý biến đổi cô ta thành ma cà rồng chứ?- Con không thể nào nhìn cô ấy chết mà không cứu được - Alec trừng mắt kiên định nói với ông ấy.Marcus kẽ thở dài, từ tốn nói- Có lẽ chúng ta đã qua nuôi chiều con rồi.Tôi miệt mài chăm chú theo dõi câu chuyện của họ mà chẳng ngờ tay tôi đang vịn lên vách tường bỗng lún xuống một lỗ.Áaaa... Sức mạnh của ma cà rồng khủng khiếp thiệt. Chỉ mới vịn nhẹ thôi mà...Và thế là tôi đã bị phát hiện.- Esther Volturi - Jane kẽ cười nói - mau lại đây!

Khi Alec rời đi. Tôi bất lực khuỵu người! Tôi cứ đăm đăm nhìn hai bàn tay của mình. Run rẩy nói trong vô vọng

- T... tại sao? Tại sao tôi... lại thành ra thế này?

Jane thấy vậy liền cúi xuống bên cạnh tôi.

- Nếu như Alec gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì cô có sẵn sàng làm mọi cách để cứu nó không? - Jane vẫn lạnh lùng hỏi tôi

Tôi có tìm mọi cách cứu anh ấy không hả? Chắc chắn

- Tôi sẽ tìm mọi cách cứu anh ấy - tôi nói với ánh mắt kiên định

Jane lại kẽ nhếch môi. Cô nói tiếp

- Alec cũng vậy. Đây là cách duy nhất có thể cứu được cô.

Tôi rơi vào trầm lặng.

Đúng vậy. Alec làm thế chỉ để cứu mình thôi mà. Nhưng...

Jane thấy tôi chẳng nói gì cô liền bồi thêm một câu

- Biết rằng cô không muốn trở thành một ma cà rồng - Jane cố gắng khuyên nhủ tôi - nhưng cô hãy nghĩ thử xem như thế chẳng phải là cô được sống mãi bên cạnh Alec sao?

- V... Vậy cuộc sống như thế còn ý nghĩa không? - tôi ấp úng hỏi.

Cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng mà nói với tôi.

- Ý nghĩa hay không còn tùy thuộc vào cô. Nếu cô nghĩ cuộc sống vĩnh cữu chẳng có ý nghĩa thì hãy thử làm nó ý nghĩa lên xem sao.

Làm cho cuộc sống ý nghĩa lên?

Tôi thần người ra. Trong đầu tôi không ngừng văng vẳng lời nói của Jane.

Tôi cứ ngồi ở đó. Đến cả trời tối lúc nào cũng không hay.

Suy nghĩ gần một ngày cuối cùng tôi cũng có quyết định của riêng mình.

Jane nói đúng. Tôi phải học cách chấp nhận cuộc sống này. Học cách làm cuộc sống trở nên thật ý nghĩa. Nhất là khi tôi không phải một mình. Tôi còn có Alec.

Khoảnh khắc tôi mở cửa bước ra khỏi phòng Alec tôi cảm giác như cuộc đời mình lại bước sang một trang mới vậy.

Trang thứ nhất đánh dấu lần đầu tiên tôi bước vào thế giới này

Trang thứ hai đánh dấu rằng tôi - Esther Susan đã chính thức trở thành một ma cà rồng.

Tôi mò đường đến được sảnh chính của nhà Volturi.

Hình như họ đang hộ thì phải.

Có Aro nè, Alec nè, Jane nè, Marcus, Caius và nhiều ma rà rồng khác nữa.

Do đã trở thành một ma cà rồng nên dù đứng ở rất xa tôi vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Tôi nghe được Aro nói với Alec bằng giọng điệu ma mị nhưng không kém phần giận dữ.

- Ai cho con tùy ý biến đổi cô ta thành ma cà rồng chứ?

- Con không thể nào nhìn cô ấy chết mà không cứu được - Alec trừng mắt kiên định nói với ông ấy.

Marcus kẽ thở dài, từ tốn nói

- Có lẽ chúng ta đã qua nuôi chiều con rồi.

Tôi miệt mài chăm chú theo dõi câu chuyện của họ mà chẳng ngờ tay tôi đang vịn lên vách tường bỗng lún xuống một lỗ.

Áaaa... Sức mạnh của ma cà rồng khủng khiếp thiệt. Chỉ mới vịn nhẹ thôi mà...

Và thế là tôi đã bị phát hiện.

- Esther Volturi - Jane kẽ cười nói - mau lại đây!

Xuyên không vào thế giới của TwilightTác giả: adsfsfgaffsgsfxfxfzTruyện Phương TâyTôi ghét cay ghét đắng cái nóng cháy da của Phoenix. Ghét luôn cả cái sự nhộn nhịp của nơi đây. Tôi thích Forks - nơi có những cơn mưa tươi mát, có những ngọn đồi với đám sương mù thơ mộng. Tôi thích đắm mình trong cuốn tiểu thuyết mà mình yêu thích. Đám bạn của tôi thường xem tôi như "kẻ mộng mơ" Yeahh! Họ nói cũng đúng đấy! Tôi là một cô gái thích mơ mộng Kì nghỉ hè đã đến. Tôi xin cáo biệt bố mẹ một thời gian để đến Forks. Mẹ tôi luôn thắc mắc ở nước Mỹ này có biết bao nhiêu nơi đẹp tại sao nhất định phải là Forks? Những lúc ấy tôi thường bảo là tôi đến Forks để gặp nhà Cullen. Tuy có hơi trẻ con nhưng tôi có xíu hi vọng là mình có thể gặp được họ - những nhân vật tôi yêu thích Tôi bắt đầu thu dọn hành lý và lôi chiếc xe vans cũ kĩ ra lau chùi. Chà, lau chùi xong "chiến mã" của tôi trông đẹp phết! Tạm biệt Phoenix, Esther Susan ta đến Forks đây!!!!! Cứ tưởng chuyến đi mơ ước này sẽ suôn sẻ nhưng tôi quả nhiên không ngờ đời không như là mơ Tôi đã lái xe vào địa phận của Forks rồi.… Khi Alec rời đi. Tôi bất lực khuỵu người! Tôi cứ đăm đăm nhìn hai bàn tay của mình. Run rẩy nói trong vô vọng- T... tại sao? Tại sao tôi... lại thành ra thế này?Jane thấy vậy liền cúi xuống bên cạnh tôi.- Nếu như Alec gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì cô có sẵn sàng làm mọi cách để cứu nó không? - Jane vẫn lạnh lùng hỏi tôiTôi có tìm mọi cách cứu anh ấy không hả? Chắc chắn- Tôi sẽ tìm mọi cách cứu anh ấy - tôi nói với ánh mắt kiên địnhJane lại kẽ nhếch môi. Cô nói tiếp- Alec cũng vậy. Đây là cách duy nhất có thể cứu được cô.Tôi rơi vào trầm lặng.Đúng vậy. Alec làm thế chỉ để cứu mình thôi mà. Nhưng...Jane thấy tôi chẳng nói gì cô liền bồi thêm một câu- Biết rằng cô không muốn trở thành một ma cà rồng - Jane cố gắng khuyên nhủ tôi - nhưng cô hãy nghĩ thử xem như thế chẳng phải là cô được sống mãi bên cạnh Alec sao?- V... Vậy cuộc sống như thế còn ý nghĩa không? - tôi ấp úng hỏi.Cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng mà nói với tôi.- Ý nghĩa hay không còn tùy thuộc vào cô. Nếu cô nghĩ cuộc sống vĩnh cữu chẳng có ý nghĩa thì hãy thử làm nó ý nghĩa lên xem sao.Làm cho cuộc sống ý nghĩa lên?Tôi thần người ra. Trong đầu tôi không ngừng văng vẳng lời nói của Jane.Tôi cứ ngồi ở đó. Đến cả trời tối lúc nào cũng không hay.Suy nghĩ gần một ngày cuối cùng tôi cũng có quyết định của riêng mình.Jane nói đúng. Tôi phải học cách chấp nhận cuộc sống này. Học cách làm cuộc sống trở nên thật ý nghĩa. Nhất là khi tôi không phải một mình. Tôi còn có Alec.Khoảnh khắc tôi mở cửa bước ra khỏi phòng Alec tôi cảm giác như cuộc đời mình lại bước sang một trang mới vậy.Trang thứ nhất đánh dấu lần đầu tiên tôi bước vào thế giới nàyTrang thứ hai đánh dấu rằng tôi - Esther Susan đã chính thức trở thành một ma cà rồng.Tôi mò đường đến được sảnh chính của nhà Volturi.Hình như họ đang hộ thì phải.Có Aro nè, Alec nè, Jane nè, Marcus, Caius và nhiều ma rà rồng khác nữa.Do đã trở thành một ma cà rồng nên dù đứng ở rất xa tôi vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.Tôi nghe được Aro nói với Alec bằng giọng điệu ma mị nhưng không kém phần giận dữ.- Ai cho con tùy ý biến đổi cô ta thành ma cà rồng chứ?- Con không thể nào nhìn cô ấy chết mà không cứu được - Alec trừng mắt kiên định nói với ông ấy.Marcus kẽ thở dài, từ tốn nói- Có lẽ chúng ta đã qua nuôi chiều con rồi.Tôi miệt mài chăm chú theo dõi câu chuyện của họ mà chẳng ngờ tay tôi đang vịn lên vách tường bỗng lún xuống một lỗ.Áaaa... Sức mạnh của ma cà rồng khủng khiếp thiệt. Chỉ mới vịn nhẹ thôi mà...Và thế là tôi đã bị phát hiện.- Esther Volturi - Jane kẽ cười nói - mau lại đây!

Chương 33