Tiệm hoa quanh năm dưới hai mươi độ để giữ hoa tươi, máy sưởi cũng bật không đủ ấm. Giữa tiết trời buốt giá, Khương Tư Ý nán lại chọn xong bó hoa cho Tống Đề, mấy đầu ngón tay cô tím đi vì cóng. Đóa trà son đỏ thắm được cô xoay nhẹ giữa mấy ngón tay, rồi điện thoại rung lên. Cô dùng một tay lôi ra xem, là tin nhắn WeChat của Tống Đề. Tuyết đêm nay rơi dày, chắc lo cô đi đường khó khăn. [Tối nay có chị họ chị đến, chị thấy cái váy lần trước không được ổn, em đổi cái khác tử tế hơn đi] Có lẽ được chuyển từ giọng nói sang văn bản, nên sai một chữ. Khương Tư Ý siết chặt điện thoại, cúi xuống nhìn mình. Trớ trêu thay, cô đang mặc "cái váy không ổn" mà Tống Đề mới cảnh báo. Cô nhân viên trong tiệm nhận đóa trà son cô chọn, bó nó cùng ba mươi tám cành khác lại bằng băng dính màu hồng, mỉm cười: "Chị qua chọn giấy gói đi ạ." Khương Tư Ý chọn loại giấy lụa màu trắng, lấy thêm tấm thiệp in hình tranh sơn dầu cánh đồng lúa mì, rồi ngồi xuống bàn tròn trong tiệm, nắn nót viết…
Chương 77
Vượt Rào - Ninh ViễnTác giả: Ninh ViễnTruyện Bách Hợp, Truyện SủngTiệm hoa quanh năm dưới hai mươi độ để giữ hoa tươi, máy sưởi cũng bật không đủ ấm. Giữa tiết trời buốt giá, Khương Tư Ý nán lại chọn xong bó hoa cho Tống Đề, mấy đầu ngón tay cô tím đi vì cóng. Đóa trà son đỏ thắm được cô xoay nhẹ giữa mấy ngón tay, rồi điện thoại rung lên. Cô dùng một tay lôi ra xem, là tin nhắn WeChat của Tống Đề. Tuyết đêm nay rơi dày, chắc lo cô đi đường khó khăn. [Tối nay có chị họ chị đến, chị thấy cái váy lần trước không được ổn, em đổi cái khác tử tế hơn đi] Có lẽ được chuyển từ giọng nói sang văn bản, nên sai một chữ. Khương Tư Ý siết chặt điện thoại, cúi xuống nhìn mình. Trớ trêu thay, cô đang mặc "cái váy không ổn" mà Tống Đề mới cảnh báo. Cô nhân viên trong tiệm nhận đóa trà son cô chọn, bó nó cùng ba mươi tám cành khác lại bằng băng dính màu hồng, mỉm cười: "Chị qua chọn giấy gói đi ạ." Khương Tư Ý chọn loại giấy lụa màu trắng, lấy thêm tấm thiệp in hình tranh sơn dầu cánh đồng lúa mì, rồi ngồi xuống bàn tròn trong tiệm, nắn nót viết… .: [Chuyện là, hôm nay vẫn yêu em.] Hóa ra là tỏ bày. Khương Tư Ý đọc xong mà ngớ người, rồi bật cười. Đúng là hết nói nổi với chị. Chợt nhớ vụ "quay xe chưa", má cô ửng hồng, không giấu được nụ cười. Lâm Gai đợi một lúc, không thấy bên kia trả lời. Ở công ty, nên bận đột xuất là chuyện thường, cô hiểu. Cứ ngỡ em không trả lời, ai ngờ tin nhắn tới ngay. Bánh Mì Nguyên Ổ: [Em cũng thế. Hôm nay, em cũng yêu chị nhiều nhiều nhiều >_u
.: [Chuyện là, hôm nay vẫn yêu em.]
Hóa ra là tỏ bày. Khương Tư Ý đọc xong mà ngớ người, rồi bật cười. Đúng là hết nói nổi với chị. Chợt nhớ vụ "quay xe chưa", má cô ửng hồng, không giấu được nụ cười.
Lâm Gai đợi một lúc, không thấy bên kia trả lời. Ở công ty, nên bận đột xuất là chuyện thường, cô hiểu.
Cứ ngỡ em không trả lời, ai ngờ tin nhắn tới ngay.
Bánh Mì Nguyên Ổ: [Em cũng thế. Hôm nay, em cũng yêu chị nhiều nhiều nhiều >_u
Vượt Rào - Ninh ViễnTác giả: Ninh ViễnTruyện Bách Hợp, Truyện SủngTiệm hoa quanh năm dưới hai mươi độ để giữ hoa tươi, máy sưởi cũng bật không đủ ấm. Giữa tiết trời buốt giá, Khương Tư Ý nán lại chọn xong bó hoa cho Tống Đề, mấy đầu ngón tay cô tím đi vì cóng. Đóa trà son đỏ thắm được cô xoay nhẹ giữa mấy ngón tay, rồi điện thoại rung lên. Cô dùng một tay lôi ra xem, là tin nhắn WeChat của Tống Đề. Tuyết đêm nay rơi dày, chắc lo cô đi đường khó khăn. [Tối nay có chị họ chị đến, chị thấy cái váy lần trước không được ổn, em đổi cái khác tử tế hơn đi] Có lẽ được chuyển từ giọng nói sang văn bản, nên sai một chữ. Khương Tư Ý siết chặt điện thoại, cúi xuống nhìn mình. Trớ trêu thay, cô đang mặc "cái váy không ổn" mà Tống Đề mới cảnh báo. Cô nhân viên trong tiệm nhận đóa trà son cô chọn, bó nó cùng ba mươi tám cành khác lại bằng băng dính màu hồng, mỉm cười: "Chị qua chọn giấy gói đi ạ." Khương Tư Ý chọn loại giấy lụa màu trắng, lấy thêm tấm thiệp in hình tranh sơn dầu cánh đồng lúa mì, rồi ngồi xuống bàn tròn trong tiệm, nắn nót viết… .: [Chuyện là, hôm nay vẫn yêu em.] Hóa ra là tỏ bày. Khương Tư Ý đọc xong mà ngớ người, rồi bật cười. Đúng là hết nói nổi với chị. Chợt nhớ vụ "quay xe chưa", má cô ửng hồng, không giấu được nụ cười. Lâm Gai đợi một lúc, không thấy bên kia trả lời. Ở công ty, nên bận đột xuất là chuyện thường, cô hiểu. Cứ ngỡ em không trả lời, ai ngờ tin nhắn tới ngay. Bánh Mì Nguyên Ổ: [Em cũng thế. Hôm nay, em cũng yêu chị nhiều nhiều nhiều >_u