"Sư đệ, cầu xin hãy gi ết chết tôi đi!" Đây là lời Diệp Phàm nghe thấy một người phụ nữ yểu điệu ôm mình nói trước khi mất đi ý thức, thần hồn tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, tựa như xuyên không đến tương lai. Ngay sau đó, ý thức của anh rơi vào trong bóng tối vô biên... "Diệp Phàm đã chết! Thật là sung sướng!" Tại nơi sâu trong Minh Sơn, trong một nhà tù được tạo lên từ siêu hợp kim, có người hưng phấn hét lên. Những phạm nhân bị giam giữ ở nơi này là những kẻ tàn bạo nhất thế giới. Sát thủ ám sát tổng thống, sát nhân tàn sát hàng chục nghìn người dân bình thường, kẻ điên lén bán đạn hạt nhân... Có thể nói đây chính là địa ngục trần đời! Lúc này, một thanh niên lạnh lùng tuấn tú mặc áo blouse trắng đang nhắm mắt đứng sừng sững giữa sân thể dục. Chỉ là đã không còn hơi thở. Là Diệp Phàm! Một bác sĩ nhà tù nho nhỏ. Nhưng anh lại là kẻ tàn nhẫn đã chinh phục được tất cả phạm nhân trong tù, một bạo quân trong tù. Được mệnh danh là Diêm Vương sống! Bên cạnh anh là hàng ngàn tù nhân…
Chương 13: C13: Vòng vo
Bạo Quân Vô ĐịchTác giả: Hạ DiệpTruyện Đô Thị"Sư đệ, cầu xin hãy gi ết chết tôi đi!" Đây là lời Diệp Phàm nghe thấy một người phụ nữ yểu điệu ôm mình nói trước khi mất đi ý thức, thần hồn tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, tựa như xuyên không đến tương lai. Ngay sau đó, ý thức của anh rơi vào trong bóng tối vô biên... "Diệp Phàm đã chết! Thật là sung sướng!" Tại nơi sâu trong Minh Sơn, trong một nhà tù được tạo lên từ siêu hợp kim, có người hưng phấn hét lên. Những phạm nhân bị giam giữ ở nơi này là những kẻ tàn bạo nhất thế giới. Sát thủ ám sát tổng thống, sát nhân tàn sát hàng chục nghìn người dân bình thường, kẻ điên lén bán đạn hạt nhân... Có thể nói đây chính là địa ngục trần đời! Lúc này, một thanh niên lạnh lùng tuấn tú mặc áo blouse trắng đang nhắm mắt đứng sừng sững giữa sân thể dục. Chỉ là đã không còn hơi thở. Là Diệp Phàm! Một bác sĩ nhà tù nho nhỏ. Nhưng anh lại là kẻ tàn nhẫn đã chinh phục được tất cả phạm nhân trong tù, một bạo quân trong tù. Được mệnh danh là Diêm Vương sống! Bên cạnh anh là hàng ngàn tù nhân… Diệp Phàm không kiên nhẫn xua tay.Ngài Điêu nheo mắt lại, tức giận bật cười“Ha!” Ông ta đứng dậy, bước sang một bên, nhặt một khẩu súng dưới đất lên.Ông ta ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, từ từ nâng họng súng lên.Hai mắt Đỗ Chính Bẵng bên cạnh bắt đầu tỏa sáng.Ngài Điêu sắp ra tay.Nhóc con này chết rồi!Nhưng giây tiếp theo.Ngài Điêu bất ngờ chĩa súng vào thái dương của chính mình.Đùng!Có tiếng súng nổ.Đỗ Chính Bằng hoàn toàn sửng sốt trước hành động chết tiệt này.Mẹ nóiMột người ngầu như ngài Điều, cho dù có bị thằng, nhóc này khiêu khích vài câu nhưng cũng không cần phải tức giận đến mức tự sát chứ?Nhưng mà, cảnh máu bản tung tóe tại chỗ đã không xuất hiện.Ngài Điêu kia đã dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu đạn.“Võ công trong thiên hạ đều là vô địch, ngoại trừ tốc đột"“Chàng trai trẻ, hôm nay tôi không muốn làm bẩn tay, cậu tự sát đi!”Động tác này cũng rất ra vẻ.Diệp Phàm sửng sốt một lát.Không ngờ còn có người điên hơn mình.Cách đây rất lâu, khi anh vừa đến nhà tù Minh Sơn, đã từng nghe nói đến một người đã một mình giế t chết ba tông sư.Tuy nhiên, vẫn bị anh bóp ch ết.Nhìn kẻ bán bộ tông sư ở trước mặt, Diệp Phàm có chút dở khóc dớ cười.“Hữ! Sắp chết rồi còn dám cười?"Ngài Điêu cau mày, sắc mặt trở nên u ám hơn.“Được rồi được rồi, ông đừng nói nữa, nói nữa sẽ khiến tôi cười chết mất” Diệp Phàm xua tay.“Nói đi, ông tên là gì? Đỡ cho một lúc nữa ông chết rồi lại hối hận vì không kịp nói ra tên”Lời này vừa nói ra, Đỗ Chính Bãng ở bên cạnh kinh ngạc mở to miệng,Thăng nhóc này thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao?Đó là ngài Điêu!Bán bộ tông sư!Thực lực kh ủng bố thế nào, anh ta đã từng tận mắt chứng kiến.Sáu tháng trước, anh ta và ngài Điêu cùng nhau ra nước ngoài, bị hàng trăm quân chính quy trang bị đạn thật tấn công,Kết quả là ngài Điêu đã một tay tiêu diệt toàn bộ!Vô cùng kh ủng bố.“Ha ha ha, nhóc con, lâu rồi chưa có ai dám tự. cao như vậy trước mặt tôi” ngài Điêu tức giận bật cười.“Vậy nói cho cậu biết cũng được, ông đây là bán bộ tông sư, Điêu Thủ Huyết Đồ!"Nói xong, khí tức trên người ông ta bỗng tăng vọt.Tạo ra một cơn gió lốc.Đồ đạc trong phòng bao đều bị cuốn thành một mớ hỗn độn.Đỗ Chính Bắng đã sớm trốn vào trong góc phòng, ôm lấy người em họ thân yêu của anh ta là tên tóc càng mà run rẩy.Dù đã tránh ở rất xa nhưng vẫn cảm thấy mặt mình đau nhức giống như bị đao cắt!Thậm chí còn xuất hiện từng vệt máu!Phải biết rằng, đây chỉ là chút sức mạnh sót lại của khí thế tạo thành trận lốc xoáy mà thôi Thật đáng sợiLúc này, trên người Điêu Thủ Huyết Đồ tràn ngập. sát khí.Giống như ma thần!Ông ta đã quyết định.Tuyệt đối không thể để tên kiêu ngạo tự cao trước. mặt chết một cách thoải mái.Dám khiêu khích ông đây,ông đây sẽ tra tấn cậu đến chết!. đam mỹ hàiNhưng Diệp Phàm ở tâm bão vẫn tỏ ra thờ ơ.Thậm chí ngay cả một góc quần áo của anh cũng không bị trận gió lốc này làm lay chuyển.“Bán bộ tông sư? Thì đã là cái quái gì“Còn Điêu Thủ Huyết Đồ? Nghe tên đã biết không phải thứ tốt lành, ông có thể chết rồi."Nói xong, Diệp Phàm từ từ giơ tay lên.Cảnh tượng tiếp theo khiến Điêu Thủ Tuyết Đồ đột nhiên mở to hai mắt.Vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ khó tin.Còn có... nỗi kinh hoàng tột cùng!
Diệp Phàm không kiên nhẫn xua tay.
Ngài Điêu nheo mắt lại, tức giận bật cười
“Ha!” Ông ta đứng dậy, bước sang một bên, nhặt một khẩu súng dưới đất lên.
Ông ta ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, từ từ nâng họng súng lên.
Hai mắt Đỗ Chính Bẵng bên cạnh bắt đầu tỏa sáng.
Ngài Điêu sắp ra tay.
Nhóc con này chết rồi!
Nhưng giây tiếp theo.
Ngài Điêu bất ngờ chĩa súng vào thái dương của chính mình.
Đùng!
Có tiếng súng nổ.
Đỗ Chính Bằng hoàn toàn sửng sốt trước hành động chết tiệt này.
Mẹ nói
Một người ngầu như ngài Điều, cho dù có bị thằng, nhóc này khiêu khích vài câu nhưng cũng không cần phải tức giận đến mức tự sát chứ?
Nhưng mà, cảnh máu bản tung tóe tại chỗ đã không xuất hiện.
Ngài Điêu kia đã dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu đạn.
“Võ công trong thiên hạ đều là vô địch, ngoại trừ tốc đột"
“Chàng trai trẻ, hôm nay tôi không muốn làm bẩn tay, cậu tự sát đi!”
Động tác này cũng rất ra vẻ.
Diệp Phàm sửng sốt một lát.
Không ngờ còn có người điên hơn mình.
Cách đây rất lâu, khi anh vừa đến nhà tù Minh Sơn, đã từng nghe nói đến một người đã một mình giế t chết ba tông sư.
Tuy nhiên, vẫn bị anh bóp ch ết.
Nhìn kẻ bán bộ tông sư ở trước mặt, Diệp Phàm có chút dở khóc dớ cười.
“Hữ! Sắp chết rồi còn dám cười?"
Ngài Điêu cau mày, sắc mặt trở nên u ám hơn.
“Được rồi được rồi, ông đừng nói nữa, nói nữa sẽ khiến tôi cười chết mất” Diệp Phàm xua tay.
“Nói đi, ông tên là gì? Đỡ cho một lúc nữa ông chết rồi lại hối hận vì không kịp nói ra tên”
Lời này vừa nói ra, Đỗ Chính Bãng ở bên cạnh kinh ngạc mở to miệng,
Thăng nhóc này thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao?
Đó là ngài Điêu!
Bán bộ tông sư!
Thực lực kh ủng bố thế nào, anh ta đã từng tận mắt chứng kiến.
Sáu tháng trước, anh ta và ngài Điêu cùng nhau ra nước ngoài, bị hàng trăm quân chính quy trang bị đạn thật tấn công,
Kết quả là ngài Điêu đã một tay tiêu diệt toàn bộ!
Vô cùng kh ủng bố.
“Ha ha ha, nhóc con, lâu rồi chưa có ai dám tự. cao như vậy trước mặt tôi” ngài Điêu tức giận bật cười.
“Vậy nói cho cậu biết cũng được, ông đây là bán bộ tông sư, Điêu Thủ Huyết Đồ!"
Nói xong, khí tức trên người ông ta bỗng tăng vọt.
Tạo ra một cơn gió lốc.
Đồ đạc trong phòng bao đều bị cuốn thành một mớ hỗn độn.
Đỗ Chính Bắng đã sớm trốn vào trong góc phòng, ôm lấy người em họ thân yêu của anh ta là tên tóc càng mà run rẩy.
Dù đã tránh ở rất xa nhưng vẫn cảm thấy mặt mình đau nhức giống như bị đao cắt!
Thậm chí còn xuất hiện từng vệt máu!
Phải biết rằng, đây chỉ là chút sức mạnh sót lại của khí thế tạo thành trận lốc xoáy mà thôi Thật đáng sợi
Lúc này, trên người Điêu Thủ Huyết Đồ tràn ngập. sát khí.
Giống như ma thần!
Ông ta đã quyết định.
Tuyệt đối không thể để tên kiêu ngạo tự cao trước. mặt chết một cách thoải mái.
Dám khiêu khích ông đây,ông đây sẽ tra tấn cậu đến chết!. đam mỹ hài
Nhưng Diệp Phàm ở tâm bão vẫn tỏ ra thờ ơ.
Thậm chí ngay cả một góc quần áo của anh cũng không bị trận gió lốc này làm lay chuyển.
“Bán bộ tông sư? Thì đã là cái quái gì
“Còn Điêu Thủ Huyết Đồ? Nghe tên đã biết không phải thứ tốt lành, ông có thể chết rồi."
Nói xong, Diệp Phàm từ từ giơ tay lên.
Cảnh tượng tiếp theo khiến Điêu Thủ Tuyết Đồ đột nhiên mở to hai mắt.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ khó tin.
Còn có... nỗi kinh hoàng tột cùng!
Bạo Quân Vô ĐịchTác giả: Hạ DiệpTruyện Đô Thị"Sư đệ, cầu xin hãy gi ết chết tôi đi!" Đây là lời Diệp Phàm nghe thấy một người phụ nữ yểu điệu ôm mình nói trước khi mất đi ý thức, thần hồn tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, tựa như xuyên không đến tương lai. Ngay sau đó, ý thức của anh rơi vào trong bóng tối vô biên... "Diệp Phàm đã chết! Thật là sung sướng!" Tại nơi sâu trong Minh Sơn, trong một nhà tù được tạo lên từ siêu hợp kim, có người hưng phấn hét lên. Những phạm nhân bị giam giữ ở nơi này là những kẻ tàn bạo nhất thế giới. Sát thủ ám sát tổng thống, sát nhân tàn sát hàng chục nghìn người dân bình thường, kẻ điên lén bán đạn hạt nhân... Có thể nói đây chính là địa ngục trần đời! Lúc này, một thanh niên lạnh lùng tuấn tú mặc áo blouse trắng đang nhắm mắt đứng sừng sững giữa sân thể dục. Chỉ là đã không còn hơi thở. Là Diệp Phàm! Một bác sĩ nhà tù nho nhỏ. Nhưng anh lại là kẻ tàn nhẫn đã chinh phục được tất cả phạm nhân trong tù, một bạo quân trong tù. Được mệnh danh là Diêm Vương sống! Bên cạnh anh là hàng ngàn tù nhân… Diệp Phàm không kiên nhẫn xua tay.Ngài Điêu nheo mắt lại, tức giận bật cười“Ha!” Ông ta đứng dậy, bước sang một bên, nhặt một khẩu súng dưới đất lên.Ông ta ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, từ từ nâng họng súng lên.Hai mắt Đỗ Chính Bẵng bên cạnh bắt đầu tỏa sáng.Ngài Điêu sắp ra tay.Nhóc con này chết rồi!Nhưng giây tiếp theo.Ngài Điêu bất ngờ chĩa súng vào thái dương của chính mình.Đùng!Có tiếng súng nổ.Đỗ Chính Bằng hoàn toàn sửng sốt trước hành động chết tiệt này.Mẹ nóiMột người ngầu như ngài Điều, cho dù có bị thằng, nhóc này khiêu khích vài câu nhưng cũng không cần phải tức giận đến mức tự sát chứ?Nhưng mà, cảnh máu bản tung tóe tại chỗ đã không xuất hiện.Ngài Điêu kia đã dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu đạn.“Võ công trong thiên hạ đều là vô địch, ngoại trừ tốc đột"“Chàng trai trẻ, hôm nay tôi không muốn làm bẩn tay, cậu tự sát đi!”Động tác này cũng rất ra vẻ.Diệp Phàm sửng sốt một lát.Không ngờ còn có người điên hơn mình.Cách đây rất lâu, khi anh vừa đến nhà tù Minh Sơn, đã từng nghe nói đến một người đã một mình giế t chết ba tông sư.Tuy nhiên, vẫn bị anh bóp ch ết.Nhìn kẻ bán bộ tông sư ở trước mặt, Diệp Phàm có chút dở khóc dớ cười.“Hữ! Sắp chết rồi còn dám cười?"Ngài Điêu cau mày, sắc mặt trở nên u ám hơn.“Được rồi được rồi, ông đừng nói nữa, nói nữa sẽ khiến tôi cười chết mất” Diệp Phàm xua tay.“Nói đi, ông tên là gì? Đỡ cho một lúc nữa ông chết rồi lại hối hận vì không kịp nói ra tên”Lời này vừa nói ra, Đỗ Chính Bãng ở bên cạnh kinh ngạc mở to miệng,Thăng nhóc này thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao?Đó là ngài Điêu!Bán bộ tông sư!Thực lực kh ủng bố thế nào, anh ta đã từng tận mắt chứng kiến.Sáu tháng trước, anh ta và ngài Điêu cùng nhau ra nước ngoài, bị hàng trăm quân chính quy trang bị đạn thật tấn công,Kết quả là ngài Điêu đã một tay tiêu diệt toàn bộ!Vô cùng kh ủng bố.“Ha ha ha, nhóc con, lâu rồi chưa có ai dám tự. cao như vậy trước mặt tôi” ngài Điêu tức giận bật cười.“Vậy nói cho cậu biết cũng được, ông đây là bán bộ tông sư, Điêu Thủ Huyết Đồ!"Nói xong, khí tức trên người ông ta bỗng tăng vọt.Tạo ra một cơn gió lốc.Đồ đạc trong phòng bao đều bị cuốn thành một mớ hỗn độn.Đỗ Chính Bắng đã sớm trốn vào trong góc phòng, ôm lấy người em họ thân yêu của anh ta là tên tóc càng mà run rẩy.Dù đã tránh ở rất xa nhưng vẫn cảm thấy mặt mình đau nhức giống như bị đao cắt!Thậm chí còn xuất hiện từng vệt máu!Phải biết rằng, đây chỉ là chút sức mạnh sót lại của khí thế tạo thành trận lốc xoáy mà thôi Thật đáng sợiLúc này, trên người Điêu Thủ Huyết Đồ tràn ngập. sát khí.Giống như ma thần!Ông ta đã quyết định.Tuyệt đối không thể để tên kiêu ngạo tự cao trước. mặt chết một cách thoải mái.Dám khiêu khích ông đây,ông đây sẽ tra tấn cậu đến chết!. đam mỹ hàiNhưng Diệp Phàm ở tâm bão vẫn tỏ ra thờ ơ.Thậm chí ngay cả một góc quần áo của anh cũng không bị trận gió lốc này làm lay chuyển.“Bán bộ tông sư? Thì đã là cái quái gì“Còn Điêu Thủ Huyết Đồ? Nghe tên đã biết không phải thứ tốt lành, ông có thể chết rồi."Nói xong, Diệp Phàm từ từ giơ tay lên.Cảnh tượng tiếp theo khiến Điêu Thủ Tuyết Đồ đột nhiên mở to hai mắt.Vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ khó tin.Còn có... nỗi kinh hoàng tột cùng!