"Sư đệ, cầu xin hãy gi ết chết tôi đi!"
Đây là lời Diệp Phàm nghe thấy một người phụ nữ yểu điệu ôm mình nói trước khi mất đi ý thức, thần hồn tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, tựa như xuyên không đến tương lai.
Ngay sau đó, ý thức của anh rơi vào trong bóng tối vô biên...
Ma Đô, khu Nhạn Bắc.
Đây là một thành phố đầy quyến rũ và kỳ diệu, khắp nơi đều là xa hoa trụy lạc, náo nhiệt vô cùng.
Dưới cây cầu nào đó bị bóng tối bao phủ, một cậu bé gầy gò, rách rưới nằm trên chiếc chăn bông rách nát, trên người chỉ có một chiếc áo khoác màu xanh lá cây.
"Haiz! Tại sao trong công ty lại không có đàn ông chứ?"
Một cô nàng trang điểm kiều diễm, lên án với giọng điệu than vãn, về phần đối tượng bị lên án chính là cô gái xinh đẹp ngồi đối diện.
Buổi tối ở thành phố Giang Nam.
Trên bầu trời đêm, một tia sét ngoằn ngoèo uốn lượn như rồng lóe lên một cái rồi biến mất.
Ngay sau đó, tiếng sét ầm ầm vang lên!
Khiến mặt đất rung chuyển, hết sức đáng sợ.
Tia chớp lóe lên, lại một tiếng sét nữa!