Tác giả:

"Phu nhân, bất kể thế nào người cũng nói, hoặc là khóc vài tiếng đi." Nguyên Đông khóe mắt mang theo nước mắt, thử lay động thân thể Lục Cẩm Dương , muốn nàng đáp lại mình, nhưng Lục Cẩm Dương lại giống như không có cảm giác gì, ánh mắt dại ra. Một đêm, suốt một đêm vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, Lục Cẩm Dương hai mắt màu đỏ tươi. "Người cứ như vậy kìm nén , ắt sẽ lại bệnh, tiểu thư đã đi rồi." Khi nói chuyện, Nguyên Đông nước mắt cũng nhịn không được chảy ra. Buổi sáng tiểu thư nói phu nhân đứng ở trong viện buồn rầu, muốn mang đến cho phu nhân chút hoa hải đường đến mà phu nhân thích nhất, phu nhân nhìn, tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp, chính là nửa canh giờ cũng không có trở về, thời điểm Nguyên Đông đi tìm, chỉ thấy Thanh nhi sắc mặt trắng bệch, trên trán mang theo vết máu, nằm ở thềm đá phía trên, nàng thất kinh ôm lấy tiểu thư, tìm tòi hơi thở, thế nhưng không có hô hấp. Lục Cẩm Dương bây giờ liền đem Cố Thiến Thanh ôm vào trong ngực, không khóc không cười, nhìn mê mẩn hoa…

Chương 1-3: Hoa hải đường bán lạc (3)

Trên Gấm Thiêm HươngTác giả: Thập Lục HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Phu nhân, bất kể thế nào người cũng nói, hoặc là khóc vài tiếng đi." Nguyên Đông khóe mắt mang theo nước mắt, thử lay động thân thể Lục Cẩm Dương , muốn nàng đáp lại mình, nhưng Lục Cẩm Dương lại giống như không có cảm giác gì, ánh mắt dại ra. Một đêm, suốt một đêm vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, Lục Cẩm Dương hai mắt màu đỏ tươi. "Người cứ như vậy kìm nén , ắt sẽ lại bệnh, tiểu thư đã đi rồi." Khi nói chuyện, Nguyên Đông nước mắt cũng nhịn không được chảy ra. Buổi sáng tiểu thư nói phu nhân đứng ở trong viện buồn rầu, muốn mang đến cho phu nhân chút hoa hải đường đến mà phu nhân thích nhất, phu nhân nhìn, tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp, chính là nửa canh giờ cũng không có trở về, thời điểm Nguyên Đông đi tìm, chỉ thấy Thanh nhi sắc mặt trắng bệch, trên trán mang theo vết máu, nằm ở thềm đá phía trên, nàng thất kinh ôm lấy tiểu thư, tìm tòi hơi thở, thế nhưng không có hô hấp. Lục Cẩm Dương bây giờ liền đem Cố Thiến Thanh ôm vào trong ngực, không khóc không cười, nhìn mê mẩn hoa… Cố Du Hiên thái độ hung dữ, đem bước lay động ( có bạn nào hiểu thì dịch giùm mình 3 chữ này với ) của Lục Cẩm Dương ném xuống, cái trán ẩn ẩn nổi gân xanh, "Lục cẩm dương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì."Lục cẩm dương nhìn Cố Du Hiên ngây ngốc nở nụ cười, khóe mắt nóng lên, quật cường thật lâu, nước mắt theo hai má không tiếng động chảy xuống.Cố Du Hiên mới vào con đường làm quan, triều đình bên trong tự nhiên sẽ không thuận lợi, vì đạt tới mục đích đã giở rất nhiều thủ đoạn mà không muốn người khác biết được, Cố Du Hiên sở chỉ chuyện tình nhân nhớ hết nợ bản trằn trọc tới rồi nàng ngoại tổ Hà gia.Sau này Hà gia bị định tội quan mưu nghịch, cả nhà nàng bị tịch thu tài sản, giết hết một nhà, trước lúc ngoại tổ mẫu bị xử tử, bà đã đem giao lại toàn bộ sổ sách để trong hộp gỗ cây tử đàn lưu lại cho nàng làm người bảo mệnh. Nàng trong đầu nghĩ chắc chắn sẽ bảo hộ thật tốt vật này.Cố Du Hiên ngầm tìm thật lâu, sổ sách giống như bốc hơi lên, không hề thấy tung tích."Ngươi xem Thanh nhi ngủ thật ngon!"Thanh âm của nàng so với thời điểm này thật quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm đau lòng người, trong con ngươi tối đen dần dần nổi lên ánh sáng.Cố Du Hiên trên cao nhìn xuống Lục Cẩm Dương, mặt lạnh giương mắt trừng nàng.Nàng đối hắn chán ghét nhìn như không thấy, Ánh mắt tối sầm, thản nhiên mà cười, "Mẫu thân qua đời sớm, phụ thân đối xử tệ bạc, bọn họ càng không thèm để ý ta, ta càng muốn ồn ào gây náo động, ngày ấy là ngày giỗ của mẫu thân, ta không tìm được chỗ khóc đành phải đến trước mộ phần của mẫu thân, ở đông giao thấy ngươi đang đứng dưới tàng cây hoa đào, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người của ngươi, chính là liếc mắt một cái như vậy, liền làm cho ta khắc sâu.""Vì gả cho ngươi, ta hủy bỏ hôn ước, làm trái nguyện vọng của mẫu thân, cùng ngoại tổ gia phản bội. . . . . . ." Lục Cẩm Dương cao ngạo ngẩng đầu.Rõ ràng là đầu xuân, so với mùa đông lại làm cho lòng người lạnh lẽo.

Cố Du Hiên thái độ hung dữ, đem bước lay động ( có bạn nào hiểu thì dịch giùm mình 3 chữ này với ) của Lục Cẩm Dương ném xuống, cái trán ẩn ẩn nổi gân xanh, "Lục cẩm dương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì."

Lục cẩm dương nhìn Cố Du Hiên ngây ngốc nở nụ cười, khóe mắt nóng lên, quật cường thật lâu, nước mắt theo hai má không tiếng động chảy xuống.

Cố Du Hiên mới vào con đường làm quan, triều đình bên trong tự nhiên sẽ không thuận lợi, vì đạt tới mục đích đã giở rất nhiều thủ đoạn mà không muốn người khác biết được, Cố Du Hiên sở chỉ chuyện tình nhân nhớ hết nợ bản trằn trọc tới rồi nàng ngoại tổ Hà gia.

Sau này Hà gia bị định tội quan mưu nghịch, cả nhà nàng bị tịch thu tài sản, giết hết một nhà, trước lúc ngoại tổ mẫu bị xử tử, bà đã đem giao lại toàn bộ sổ sách để trong hộp gỗ cây tử đàn lưu lại cho nàng làm người bảo mệnh. Nàng trong đầu nghĩ chắc chắn sẽ bảo hộ thật tốt vật này.

Cố Du Hiên ngầm tìm thật lâu, sổ sách giống như bốc hơi lên, không hề thấy tung tích.

"Ngươi xem Thanh nhi ngủ thật ngon!"

Thanh âm của nàng so với thời điểm này thật quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm đau lòng người, trong con ngươi tối đen dần dần nổi lên ánh sáng.

Cố Du Hiên trên cao nhìn xuống Lục Cẩm Dương, mặt lạnh giương mắt trừng nàng.

Nàng đối hắn chán ghét nhìn như không thấy, Ánh mắt tối sầm, thản nhiên mà cười, "Mẫu thân qua đời sớm, phụ thân đối xử tệ bạc, bọn họ càng không thèm để ý ta, ta càng muốn ồn ào gây náo động, ngày ấy là ngày giỗ của mẫu thân, ta không tìm được chỗ khóc đành phải đến trước mộ phần của mẫu thân, ở đông giao thấy ngươi đang đứng dưới tàng cây hoa đào, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người của ngươi, chính là liếc mắt một cái như vậy, liền làm cho ta khắc sâu."

"Vì gả cho ngươi, ta hủy bỏ hôn ước, làm trái nguyện vọng của mẫu thân, cùng ngoại tổ gia phản bội. . . . . . ." Lục Cẩm Dương cao ngạo ngẩng đầu.

Rõ ràng là đầu xuân, so với mùa đông lại làm cho lòng người lạnh lẽo.

Trên Gấm Thiêm HươngTác giả: Thập Lục HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh"Phu nhân, bất kể thế nào người cũng nói, hoặc là khóc vài tiếng đi." Nguyên Đông khóe mắt mang theo nước mắt, thử lay động thân thể Lục Cẩm Dương , muốn nàng đáp lại mình, nhưng Lục Cẩm Dương lại giống như không có cảm giác gì, ánh mắt dại ra. Một đêm, suốt một đêm vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, Lục Cẩm Dương hai mắt màu đỏ tươi. "Người cứ như vậy kìm nén , ắt sẽ lại bệnh, tiểu thư đã đi rồi." Khi nói chuyện, Nguyên Đông nước mắt cũng nhịn không được chảy ra. Buổi sáng tiểu thư nói phu nhân đứng ở trong viện buồn rầu, muốn mang đến cho phu nhân chút hoa hải đường đến mà phu nhân thích nhất, phu nhân nhìn, tâm tình sẽ chuyển biến tốt đẹp, chính là nửa canh giờ cũng không có trở về, thời điểm Nguyên Đông đi tìm, chỉ thấy Thanh nhi sắc mặt trắng bệch, trên trán mang theo vết máu, nằm ở thềm đá phía trên, nàng thất kinh ôm lấy tiểu thư, tìm tòi hơi thở, thế nhưng không có hô hấp. Lục Cẩm Dương bây giờ liền đem Cố Thiến Thanh ôm vào trong ngực, không khóc không cười, nhìn mê mẩn hoa… Cố Du Hiên thái độ hung dữ, đem bước lay động ( có bạn nào hiểu thì dịch giùm mình 3 chữ này với ) của Lục Cẩm Dương ném xuống, cái trán ẩn ẩn nổi gân xanh, "Lục cẩm dương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì."Lục cẩm dương nhìn Cố Du Hiên ngây ngốc nở nụ cười, khóe mắt nóng lên, quật cường thật lâu, nước mắt theo hai má không tiếng động chảy xuống.Cố Du Hiên mới vào con đường làm quan, triều đình bên trong tự nhiên sẽ không thuận lợi, vì đạt tới mục đích đã giở rất nhiều thủ đoạn mà không muốn người khác biết được, Cố Du Hiên sở chỉ chuyện tình nhân nhớ hết nợ bản trằn trọc tới rồi nàng ngoại tổ Hà gia.Sau này Hà gia bị định tội quan mưu nghịch, cả nhà nàng bị tịch thu tài sản, giết hết một nhà, trước lúc ngoại tổ mẫu bị xử tử, bà đã đem giao lại toàn bộ sổ sách để trong hộp gỗ cây tử đàn lưu lại cho nàng làm người bảo mệnh. Nàng trong đầu nghĩ chắc chắn sẽ bảo hộ thật tốt vật này.Cố Du Hiên ngầm tìm thật lâu, sổ sách giống như bốc hơi lên, không hề thấy tung tích."Ngươi xem Thanh nhi ngủ thật ngon!"Thanh âm của nàng so với thời điểm này thật quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm đau lòng người, trong con ngươi tối đen dần dần nổi lên ánh sáng.Cố Du Hiên trên cao nhìn xuống Lục Cẩm Dương, mặt lạnh giương mắt trừng nàng.Nàng đối hắn chán ghét nhìn như không thấy, Ánh mắt tối sầm, thản nhiên mà cười, "Mẫu thân qua đời sớm, phụ thân đối xử tệ bạc, bọn họ càng không thèm để ý ta, ta càng muốn ồn ào gây náo động, ngày ấy là ngày giỗ của mẫu thân, ta không tìm được chỗ khóc đành phải đến trước mộ phần của mẫu thân, ở đông giao thấy ngươi đang đứng dưới tàng cây hoa đào, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người của ngươi, chính là liếc mắt một cái như vậy, liền làm cho ta khắc sâu.""Vì gả cho ngươi, ta hủy bỏ hôn ước, làm trái nguyện vọng của mẫu thân, cùng ngoại tổ gia phản bội. . . . . . ." Lục Cẩm Dương cao ngạo ngẩng đầu.Rõ ràng là đầu xuân, so với mùa đông lại làm cho lòng người lạnh lẽo.

Chương 1-3: Hoa hải đường bán lạc (3)