*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lần đầu tiên Lâm Thư Đường gặp Lê Nghiễn Thanh là trong hội trường báo cáo của Đại học Kinh Đô. Anh ta là doanh nhân xuất sắc được nhà trường mời đến diễn thuyết, còn cô chỉ là nhân viên làm việc bán thời gian của chương trình. Suốt quá trình ấy, hai người không nói với nhau một lời. … Khi người trên bục vừa kết thúc bài diễn thuyết, Lâm Thư Đường vừa hay đi từ ngoài vào, tay cầm nửa cốc nước lạnh — đó là cô chuẩn bị cho Lê Nghiễn Thanh, dùng để đựng tàn thuốc. Trước đó cô không biết anh hút thuốc nên chưa chuẩn bị sẵn. Vừa rồi, lúc anh đi ngang qua bên cạnh, cô ngửi thấy thoang thoảng mùi khói thuốc, mới nhận ra. Thời gian gấp gáp, cô đành dùng tạm cốc giấy thay cho gạt tàn. Bàn tay đặt cốc của cô trắng trẻo, làn da mỏng đến mức thấy rõ đường gân xanh nhạt trên mu bàn tay. Lê Nghiễn Thanh ngẩng đầu, đập vào mắt anh là khuôn mặt còn trắng hơn cả tay cô vài phần…
Chương 294: Chuyện tám nhảm
Sương Mù Cảng - Hoa Lâm LăngTác giả: Hoa Lâm LăngTruyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lần đầu tiên Lâm Thư Đường gặp Lê Nghiễn Thanh là trong hội trường báo cáo của Đại học Kinh Đô. Anh ta là doanh nhân xuất sắc được nhà trường mời đến diễn thuyết, còn cô chỉ là nhân viên làm việc bán thời gian của chương trình. Suốt quá trình ấy, hai người không nói với nhau một lời. … Khi người trên bục vừa kết thúc bài diễn thuyết, Lâm Thư Đường vừa hay đi từ ngoài vào, tay cầm nửa cốc nước lạnh — đó là cô chuẩn bị cho Lê Nghiễn Thanh, dùng để đựng tàn thuốc. Trước đó cô không biết anh hút thuốc nên chưa chuẩn bị sẵn. Vừa rồi, lúc anh đi ngang qua bên cạnh, cô ngửi thấy thoang thoảng mùi khói thuốc, mới nhận ra. Thời gian gấp gáp, cô đành dùng tạm cốc giấy thay cho gạt tàn. Bàn tay đặt cốc của cô trắng trẻo, làn da mỏng đến mức thấy rõ đường gân xanh nhạt trên mu bàn tay. Lê Nghiễn Thanh ngẩng đầu, đập vào mắt anh là khuôn mặt còn trắng hơn cả tay cô vài phần… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đường về sau bữa trưa, Lê Nghiễn Thanh nhận được một cuộc điện thoại. Vì đang lái xe, điện thoại được kết nối với Bluetooth trong xe.Nghe giọng đầu dây bên kia, Lâm Thư Đường nhận ra là Chu Tịch. Hai người nói bằng tiếng Quảng, cô không hiểu hết, chỉ đoán được đại khái — hình như chuyện là: cậu của Chu Tịch dọa kiện ông cụ Chu, vì có hồ sơ nhập viện nên khá rắc rối.Giọng Chu Tịch tức tối vang qua loa:“Cái thằng chết tiệt đó, tưởng nhà họ Chu dễ bắt nạt chắc!”Đúng lúc xe đến chỗ quay đầu, Lê Nghiễn Thanh vẫn tập trung nhìn đường, nhưng không quên dặn:“Đừng nóng, có gì đợi chuyện lắng xuống rồi tính.”“Yên tâm, tôi biết chừng mực.”Nói xong, Chu Tịch cúp máy.…Chiều hôm đó, Lê Nghiễn Thanh đến công ty, còn Lâm Thư Đường ở nhà hoàn tất việc ký hợp đồng.Nhà xuất bản gửi bản hợp đồng điện tử, không cần gặp mặt trực tiếp, nên chỉ mất khoảng nửa tiếng là xong.Ký xong, cô mở ứng dụng mạng xã hội, thấy lại có thêm nhiều bình luận mới. Nhìn hàng loạt người thích và chia sẻ tác phẩm của mình, trong lòng cô dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả.Cảm giác được người khác yêu thích thứ mình tạo ra — thật sự là điều chẳng gì có thể thay thế.Chuyện vẽ truyện tranh này, Lâm Thư Đường vẫn chưa nói với Lê Nghiễn Thanh, tạm thời cũng không định nói.Cô coi đó như một “bí mật nhỏ” của riêng mình.…Khoảng sáu giờ tối, Lê Nghiễn Thanh gọi về, nói rằng có buổi tiệc, không ăn cơm ở nhà, sau đó còn phải đến nhà Chu Tịch, chắc sẽ về muộn.“Vâng.” – Cô đáp, nghe được tiếng ồn ào và tiếng chạm ly vọng lại từ đầu dây bên kia, đoán là anh đã ở bàn tiệc.Nghĩ có lẽ anh cũng sẽ uống rượu, cô không kìm được dặn dò:“Anh nhớ bảo Phạm Tư Trác đi cùng, đừng tự lái xe nhé.”Nghe giọng nói đầy quan tâm ấy, Lê Nghiễn Thanh bất giác mỉm cười.Anh tưởng tượng ra dáng vẻ cô khi nói — có lẽ là nhíu mày, cắn môi, do dự xem có nên dặn thêm “uống ít thôi” hay không, rồi mới lên tiếng.Chỉ nghĩ đến thôi, anh đã không nhịn được cười khẽ:“Ừ, anh biết rồi.”Ngồi cùng bàn có người từng hợp tác với anh, thấy anh hiếm khi để lộ cảm xúc, bỗng cười nhẹ vì một cuộc điện thoại, ai nấy đều ngạc nhiên.Không biết người bên kia là ai mà lại khiến Lê tổng điềm tĩnh đến mấy cũng có biểu cảm như vậy.…Tận gần mười một giờ rưỡi đêm, Lê Nghiễn Thanh mới về đến nhà.Khi cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Thư Đường vẫn chưa ngủ, đang tựa đầu giường xem phim. Nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.Trong đôi mắt nửa khép kia vẫn còn vương mệt mỏi — có lẽ anh chưa nghỉ ngơi được chút nào cả ngày nay.Thấy cô nhìn mình, anh tiện tay treo áo khoác lên giá, hỏi:“Sao còn chưa ngủ?”Cô lập tức thoát khỏi ứng dụng phim, đặt máy tính bảng xuống, nói khẽ:“Đợi anh.”Anh nhìn ra ngay cái “lý do” nhỏ kia, bật cười, tiến lại gần, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô:“Bình thường sao không thấy em bám anh thế này?”Lý do thức khuya bị vạch trần, Lâm Thư Đường thoáng chột dạ, liền đẩy lưng anh, lảng sang chuyện khác:“Anh mau đi tắm đi, khuya rồi.”Anh chỉ cười, không nói thêm, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.Khi anh bước ra, cô đã lơ mơ buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, cô chợt nhớ ra gì đó, hỏi nhỏ:“Chuyện bên nhà họ Chu… xử lý xong chưa?”Anh nhìn cô đang nửa tỉnh nửa mơ, vẫn nhớ chuyện này, vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ.Trước giờ anh chưa nhận ra — cô gái nhỏ này cũng có máu “tám nhảm” như vậy.Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc mái cô, giọng trầm:“Xem như giải quyết xong rồi.”Câu trả lời ngắn gọn khiến cô hơi tỉnh ngủ, chống tay nhìn anh:“Chỉ vậy thôi à?”Vốn định hỏi thêm, nhưng nghĩ lại cả ngày anh đã mệt, cô lại thôi.Anh đọc được suy nghĩ trong mắt cô, vỗ nhẹ lưng cô:“Khuya rồi, ngủ đi, sau này anh kể.”“Vâng.”【Chúc ngủ ngon.】
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường về sau bữa trưa, Lê Nghiễn Thanh nhận được một cuộc điện thoại. Vì đang lái xe, điện thoại được kết nối với Bluetooth trong xe.
Nghe giọng đầu dây bên kia, Lâm Thư Đường nhận ra là Chu Tịch. Hai người nói bằng tiếng Quảng, cô không hiểu hết, chỉ đoán được đại khái — hình như chuyện là: cậu của Chu Tịch dọa kiện ông cụ Chu, vì có hồ sơ nhập viện nên khá rắc rối.
Giọng Chu Tịch tức tối vang qua loa:
“Cái thằng chết tiệt đó, tưởng nhà họ Chu dễ bắt nạt chắc!”
Đúng lúc xe đến chỗ quay đầu, Lê Nghiễn Thanh vẫn tập trung nhìn đường, nhưng không quên dặn:
“Đừng nóng, có gì đợi chuyện lắng xuống rồi tính.”
“Yên tâm, tôi biết chừng mực.”
Nói xong, Chu Tịch cúp máy.
…
Chiều hôm đó, Lê Nghiễn Thanh đến công ty, còn Lâm Thư Đường ở nhà hoàn tất việc ký hợp đồng.
Nhà xuất bản gửi bản hợp đồng điện tử, không cần gặp mặt trực tiếp, nên chỉ mất khoảng nửa tiếng là xong.
Ký xong, cô mở ứng dụng mạng xã hội, thấy lại có thêm nhiều bình luận mới. Nhìn hàng loạt người thích và chia sẻ tác phẩm của mình, trong lòng cô dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả.
Cảm giác được người khác yêu thích thứ mình tạo ra — thật sự là điều chẳng gì có thể thay thế.
Chuyện vẽ truyện tranh này, Lâm Thư Đường vẫn chưa nói với Lê Nghiễn Thanh, tạm thời cũng không định nói.
Cô coi đó như một “bí mật nhỏ” của riêng mình.
…
Khoảng sáu giờ tối, Lê Nghiễn Thanh gọi về, nói rằng có buổi tiệc, không ăn cơm ở nhà, sau đó còn phải đến nhà Chu Tịch, chắc sẽ về muộn.
“Vâng.” – Cô đáp, nghe được tiếng ồn ào và tiếng chạm ly vọng lại từ đầu dây bên kia, đoán là anh đã ở bàn tiệc.
Nghĩ có lẽ anh cũng sẽ uống rượu, cô không kìm được dặn dò:
“Anh nhớ bảo Phạm Tư Trác đi cùng, đừng tự lái xe nhé.”
Nghe giọng nói đầy quan tâm ấy, Lê Nghiễn Thanh bất giác mỉm cười.
Anh tưởng tượng ra dáng vẻ cô khi nói — có lẽ là nhíu mày, cắn môi, do dự xem có nên dặn thêm “uống ít thôi” hay không, rồi mới lên tiếng.
Chỉ nghĩ đến thôi, anh đã không nhịn được cười khẽ:
“Ừ, anh biết rồi.”
Ngồi cùng bàn có người từng hợp tác với anh, thấy anh hiếm khi để lộ cảm xúc, bỗng cười nhẹ vì một cuộc điện thoại, ai nấy đều ngạc nhiên.
Không biết người bên kia là ai mà lại khiến Lê tổng điềm tĩnh đến mấy cũng có biểu cảm như vậy.
…
Tận gần mười một giờ rưỡi đêm, Lê Nghiễn Thanh mới về đến nhà.
Khi cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Thư Đường vẫn chưa ngủ, đang tựa đầu giường xem phim.
Nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.
Trong đôi mắt nửa khép kia vẫn còn vương mệt mỏi — có lẽ anh chưa nghỉ ngơi được chút nào cả ngày nay.
Thấy cô nhìn mình, anh tiện tay treo áo khoác lên giá, hỏi:
“Sao còn chưa ngủ?”
Cô lập tức thoát khỏi ứng dụng phim, đặt máy tính bảng xuống, nói khẽ:
“Đợi anh.”
Anh nhìn ra ngay cái “lý do” nhỏ kia, bật cười, tiến lại gần, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô:
“Bình thường sao không thấy em bám anh thế này?”
Lý do thức khuya bị vạch trần, Lâm Thư Đường thoáng chột dạ, liền đẩy lưng anh, lảng sang chuyện khác:
“Anh mau đi tắm đi, khuya rồi.”
Anh chỉ cười, không nói thêm, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Khi anh bước ra, cô đã lơ mơ buồn ngủ.
Trong cơn mơ màng, cô chợt nhớ ra gì đó, hỏi nhỏ:
“Chuyện bên nhà họ Chu… xử lý xong chưa?”
Anh nhìn cô đang nửa tỉnh nửa mơ, vẫn nhớ chuyện này, vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ.
Trước giờ anh chưa nhận ra — cô gái nhỏ này cũng có máu “tám nhảm” như vậy.
Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc mái cô, giọng trầm:
“Xem như giải quyết xong rồi.”
Câu trả lời ngắn gọn khiến cô hơi tỉnh ngủ, chống tay nhìn anh:
“Chỉ vậy thôi à?”
Vốn định hỏi thêm, nhưng nghĩ lại cả ngày anh đã mệt, cô lại thôi.
Anh đọc được suy nghĩ trong mắt cô, vỗ nhẹ lưng cô:
“Khuya rồi, ngủ đi, sau này anh kể.”
“Vâng.”
【Chúc ngủ ngon.】
Sương Mù Cảng - Hoa Lâm LăngTác giả: Hoa Lâm LăngTruyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lần đầu tiên Lâm Thư Đường gặp Lê Nghiễn Thanh là trong hội trường báo cáo của Đại học Kinh Đô. Anh ta là doanh nhân xuất sắc được nhà trường mời đến diễn thuyết, còn cô chỉ là nhân viên làm việc bán thời gian của chương trình. Suốt quá trình ấy, hai người không nói với nhau một lời. … Khi người trên bục vừa kết thúc bài diễn thuyết, Lâm Thư Đường vừa hay đi từ ngoài vào, tay cầm nửa cốc nước lạnh — đó là cô chuẩn bị cho Lê Nghiễn Thanh, dùng để đựng tàn thuốc. Trước đó cô không biết anh hút thuốc nên chưa chuẩn bị sẵn. Vừa rồi, lúc anh đi ngang qua bên cạnh, cô ngửi thấy thoang thoảng mùi khói thuốc, mới nhận ra. Thời gian gấp gáp, cô đành dùng tạm cốc giấy thay cho gạt tàn. Bàn tay đặt cốc của cô trắng trẻo, làn da mỏng đến mức thấy rõ đường gân xanh nhạt trên mu bàn tay. Lê Nghiễn Thanh ngẩng đầu, đập vào mắt anh là khuôn mặt còn trắng hơn cả tay cô vài phần… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đường về sau bữa trưa, Lê Nghiễn Thanh nhận được một cuộc điện thoại. Vì đang lái xe, điện thoại được kết nối với Bluetooth trong xe.Nghe giọng đầu dây bên kia, Lâm Thư Đường nhận ra là Chu Tịch. Hai người nói bằng tiếng Quảng, cô không hiểu hết, chỉ đoán được đại khái — hình như chuyện là: cậu của Chu Tịch dọa kiện ông cụ Chu, vì có hồ sơ nhập viện nên khá rắc rối.Giọng Chu Tịch tức tối vang qua loa:“Cái thằng chết tiệt đó, tưởng nhà họ Chu dễ bắt nạt chắc!”Đúng lúc xe đến chỗ quay đầu, Lê Nghiễn Thanh vẫn tập trung nhìn đường, nhưng không quên dặn:“Đừng nóng, có gì đợi chuyện lắng xuống rồi tính.”“Yên tâm, tôi biết chừng mực.”Nói xong, Chu Tịch cúp máy.…Chiều hôm đó, Lê Nghiễn Thanh đến công ty, còn Lâm Thư Đường ở nhà hoàn tất việc ký hợp đồng.Nhà xuất bản gửi bản hợp đồng điện tử, không cần gặp mặt trực tiếp, nên chỉ mất khoảng nửa tiếng là xong.Ký xong, cô mở ứng dụng mạng xã hội, thấy lại có thêm nhiều bình luận mới. Nhìn hàng loạt người thích và chia sẻ tác phẩm của mình, trong lòng cô dâng lên cảm giác thỏa mãn khó tả.Cảm giác được người khác yêu thích thứ mình tạo ra — thật sự là điều chẳng gì có thể thay thế.Chuyện vẽ truyện tranh này, Lâm Thư Đường vẫn chưa nói với Lê Nghiễn Thanh, tạm thời cũng không định nói.Cô coi đó như một “bí mật nhỏ” của riêng mình.…Khoảng sáu giờ tối, Lê Nghiễn Thanh gọi về, nói rằng có buổi tiệc, không ăn cơm ở nhà, sau đó còn phải đến nhà Chu Tịch, chắc sẽ về muộn.“Vâng.” – Cô đáp, nghe được tiếng ồn ào và tiếng chạm ly vọng lại từ đầu dây bên kia, đoán là anh đã ở bàn tiệc.Nghĩ có lẽ anh cũng sẽ uống rượu, cô không kìm được dặn dò:“Anh nhớ bảo Phạm Tư Trác đi cùng, đừng tự lái xe nhé.”Nghe giọng nói đầy quan tâm ấy, Lê Nghiễn Thanh bất giác mỉm cười.Anh tưởng tượng ra dáng vẻ cô khi nói — có lẽ là nhíu mày, cắn môi, do dự xem có nên dặn thêm “uống ít thôi” hay không, rồi mới lên tiếng.Chỉ nghĩ đến thôi, anh đã không nhịn được cười khẽ:“Ừ, anh biết rồi.”Ngồi cùng bàn có người từng hợp tác với anh, thấy anh hiếm khi để lộ cảm xúc, bỗng cười nhẹ vì một cuộc điện thoại, ai nấy đều ngạc nhiên.Không biết người bên kia là ai mà lại khiến Lê tổng điềm tĩnh đến mấy cũng có biểu cảm như vậy.…Tận gần mười một giờ rưỡi đêm, Lê Nghiễn Thanh mới về đến nhà.Khi cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Thư Đường vẫn chưa ngủ, đang tựa đầu giường xem phim. Nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.Trong đôi mắt nửa khép kia vẫn còn vương mệt mỏi — có lẽ anh chưa nghỉ ngơi được chút nào cả ngày nay.Thấy cô nhìn mình, anh tiện tay treo áo khoác lên giá, hỏi:“Sao còn chưa ngủ?”Cô lập tức thoát khỏi ứng dụng phim, đặt máy tính bảng xuống, nói khẽ:“Đợi anh.”Anh nhìn ra ngay cái “lý do” nhỏ kia, bật cười, tiến lại gần, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô:“Bình thường sao không thấy em bám anh thế này?”Lý do thức khuya bị vạch trần, Lâm Thư Đường thoáng chột dạ, liền đẩy lưng anh, lảng sang chuyện khác:“Anh mau đi tắm đi, khuya rồi.”Anh chỉ cười, không nói thêm, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.Khi anh bước ra, cô đã lơ mơ buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, cô chợt nhớ ra gì đó, hỏi nhỏ:“Chuyện bên nhà họ Chu… xử lý xong chưa?”Anh nhìn cô đang nửa tỉnh nửa mơ, vẫn nhớ chuyện này, vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ.Trước giờ anh chưa nhận ra — cô gái nhỏ này cũng có máu “tám nhảm” như vậy.Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc mái cô, giọng trầm:“Xem như giải quyết xong rồi.”Câu trả lời ngắn gọn khiến cô hơi tỉnh ngủ, chống tay nhìn anh:“Chỉ vậy thôi à?”Vốn định hỏi thêm, nhưng nghĩ lại cả ngày anh đã mệt, cô lại thôi.Anh đọc được suy nghĩ trong mắt cô, vỗ nhẹ lưng cô:“Khuya rồi, ngủ đi, sau này anh kể.”“Vâng.”【Chúc ngủ ngon.】