Trong lòng cô nở một đoá hoa nhỏ, toả sáng trong đêm tối lạnh lẽo, vừa đẹp vừa chói mắt. Khi còn nhỏ, ước mơ lớn nhất của Lâm Nhứ là có thể chui vào trong tivi. Cô muốn gắn linh hồn mình vào những nữ chính trong phim truyền hình--cô nhất định chỉ làm nữ chính thôi, rồi thỏa thích tận hưởng sự quan tâm và thiên vị vô cớ của nam chính và nam phụ, không bao giờ bước ra ngoài nữa. Vào mỗi đêm bố mẹ cô vừa cãi nhau xong, nồi niêu xoong chảo vỡ tan tành, ý nghĩ này trở nên mãnh liệt và rõ ràng hơn. Mẹ cô là bác sĩ trưởng của bệnh viện huyện, tài giỏi và mạnh mẽ; bố cô từng là cảnh sát trại giam, vì uống rượu đánh bạc khi trực đêm, ông bị đuổi việc, sau đó làm thợ sửa xe. Bố cô tự cảm thấy xấu hổ, trút hết bực tức trong lòng lên mẹ cô, nhưng lại càng đắm chìm vào rượu chè cờ bạc khiến ông vừa mất việc vừa mất mặt. Mẹ cô thường đỏ mắt, vừa dọn những mảnh sứ vỡ trên sàn vừa lau nước mắt. Lâm Nhứ chạy từ trong phòng ra hỏi mẹ: "Sao mẹ không ly hôn với ông ấy?" Mẹ trừng mắt nhìn cô, nghiến răng…
Tác giả: