"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông…
Chương 107: Phiên ngoại 2: Góc nhìn của Cảnh Thượng (3)
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Trong cuốn sổ tay yêu quý của tôi, ngoài nỗi nhớ chân thật và nồng đậm nhất dành cho Lục Thừa An, còn có những lời nhắc nhở về sự kinh hoàng và hiểm nguy. Những chiếc xúc tu của chúng trốn trong bóng tối, dù chưa chạm đến người cha Thượng tướng trăm công nghìn việc của tôi, nhưng tôi cảm nhận được chúng đang ngày một đến gần. Lục Thừa An nói không sai, tôi là đồ mít ướt. Tôi thật hèn nhát. Từ tháng 4 đến tháng 7, thời tiết dần trở nên oi ả. Khó khăn lắm mới mong đến kỳ nghỉ hè để thoát khỏi ngôi trường nhàm chán, để có nhiều thời gian hơn chơi đùa cùng Lục Thừa An, nhưng khi chơi trốn tìm, tôi lại không tài nào tìm được em ấy. Em ấy trốn đi rồi im bặt, không biết có phải đang ở đâu đó nhìn tôi không. Tôi rất sợ em ấy không phải đang chơi trò chơi, mà là thật sự lặng lẽ rời bỏ tôi, để mặc cho tôi có lật tung cả đất trời cũng không tìm được. Vì vậy, dù cho cha đã nói rõ rằng ngài ấy dạo này rất bận, không có thời gian quản tôi, nhưng việc tôi gần đây luôn làm bẩn quần áo là một chuyện vô cùng đáng bị dạy dỗ, và nếu có lần sau, tôi biết ngài ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào. Tôi rõ ràng ghi nhớ mọi lời cảnh cáo của cha, nhưng vẫn lấy tay chiếc áo choàng đắt tiền để lau nước mắt khi không tìm thấy Lục Thừa An. Chỉ cần nước mắt thấm vào, vải vóc liền ố thành một mảng. Đó là bằng chứng cho sự sợ hãi và khổ sở của tôi, chúng báo cho tôi biết rằng khi trở về, chiếc ghế điện đang chờ đợi. Tôi muốn dùng tay dụi mắt, nhưng so với người lớn, tay tôi chỉ bé bằng từng này, mà nước mắt của tôi lại nhiều đến thế. "Lục Thừa An..." "...Lục Thừa An, em ra đi." "Em ra đây đi Lục Thừa An, anh không tìm thấy em. Anh ngốc quá, thật sự không tìm thấy em. Anh không chơi trò này nữa đâu..." "Lục Thừa An-" "Lục Thừa An. Đừng rời xa anh, đừng giận dỗi anh nữa, Lục Thừa An..." "Em ở đâu vậy Lục Thừa An, em ra đây đi. Ra đây đi..." "Lục Thừa An, em ra đây đi mà. Anh sẽ đối xử với em thật tốt, thật sự sẽ đối xử với em rất rất tốt. Lục Thừa An, anh nhớ em lắm..." Ngày hôm đó tôi không biết mình đã gọi bao lâu, tôi chỉ nhớ rằng, trời chưa tối, nhưng tôi lại hoàn toàn không nhìn thấy Lục Thừa An. Người lớn thường nói, dưới ánh mặt trời không có gì che giấu được. Lục Thừa An chắc phải là một con ma, một con ma nhỏ. Em ấy không cần tôi nữa. Rất lâu sau này, tôi lại cẩn thận nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Với sự hiểu biết của tôi về Lục Thừa An, chỉ cần em ấy thấy tôi khóc, em ấy tuyệt đối sẽ không chờ quá một phút mà sẽ làm mặt quỷ nhảy ra, trêu tôi là đồ mít ướt, thật là mất mặt. Rồi em ấy sẽ dùng tay áo không bẩn nhưng cũng chẳng sạch sẽ của mình, chà lên mặt tôi như chà bằng dây thừng. Khi tìm kiếm Lục Thừa An, nhìn khắp nơi đều không thấy em ấy. Nhưng có một đoạn ký ức âm thanh lờ mờ, đã vô số lần hiện lên trong đầu tôi. "Đang chơi trốn tìm với ai thế? Cảnh Thượng à? Con trai của Mục Hàn Vân?!" "Cha, con đã nói với cha là con mới có bạn mới mà. Anh ấy tốt lắm, chỉ là hơi mít ướt thôi. Không giống con, con chẳng bao giờ khóc. Cha thấy con có giỏi không?" "Mày không nói bạn của mày là Cảnh Thượng!" "Con có nói mà." "Lục Thừa An, mày điên rồi à. Mày có biết tao ghét Mục Hàn Vân và con vợ của nó đến mức nào không? Ba của mày xinh đẹp như vậy mà chúng nó lại mắt mù... Chúng nó muốn hại mày đó, chúng nó chắc chắn có ý đồ xấu, trên thế giới này chỉ có tao và ba mày là yêu mày nhất thôi." "Cha, con biết mà." "Về nhà với tao, gặp ba mày." "Vâng ạ. Nhưng con đang chơi trốn tìm với Cảnh Thượng, không tìm thấy con anh ấy sẽ khóc đó. Con ra nói với anh ấy một tiếng nha." "Mày dám đi thử xem?!" "Cha... Con về nhanh thôi mà. Thật sự sẽ về rất nhanh..." "Mẹ nó, còn dám cãi à, cút về đây ngay! Mới đi học có mấy ngày đã hư rồi! Lục Thừa An, bây giờ tao đang rất tức giận, lúc tao dạy dỗ ba của mày thì mày phải đứng bên cạnh mà xem..." Tôi không tìm thấy Lục Thừa An, là vì Lục Thừa An đã bị đưa về nhà. Tôi không tiếp tục tìm Lục Thừa An nữa, là vì tôi đã bị cha đưa về nhà. Hình phạt lần đó đau đớn hơn bất cứ lần nào trước đây. Nếu là ngày thường, tôi tuyệt đối sẽ cắn chặt răng không kêu một tiếng nào, như vậy lý trí của cha có thể sẽ hồi phục nhanh hơn một chút. Nhưng ngày hôm đó, tôi đã hét lên tất cả nỗi đau màcha ban cho, gần như là gào khóc, cả tầng hầm đều vang vọng tiếng gào thét của tôi. Ba của tôi, một người đàn ông đeo chiếc vòng áp chế pheromone trên cổ tay, đã không sợ chết mà tát vào mặt cha tôi. "Mục Hàn Vân- Mục Hàn Vân! Là anh một hai đòi tôi sinh ra đứa bé này, anh có nghe không, là anh đòi tôi sinh ra nó! Anh dựa vào cái gì mà đối xử với nó như vậy?! Anh mang nó đến thế giới này là để ngược đãi nó sao?" "Mục Hàn Vân, tôi cầu xin anh hãy tỉnh táo lại! Anh tỉnh táo lại đi! Mấy cái thí nghiệm, trung tâm gì đó, từ bỏ hết đi! Anh đưa tôi đi nơi khác đi, đưa tôi và con của chúng ta đến nơi khác sống đi. Tôi sẽ tìm cách cứu anh, Mục Hàn Vân, anh buông tay đi!!!" "Tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây? Tôi hết cách rồi, vậy mà anh lại không bàn với tôi một lời đã đi tiếp xúc với cái thí nghiệm trung tâm gì đó... Anh cho rằng mình có thể khống chế, anh cho rằng anh cho rằng anh cho rằng, tất cả đều là anh cho rằng! Anh xem lại anh bây giờ đi, xem anh bây giờ giống cái gì, anh chính là một thằng điên!!" "Để tôi cứu anh, để tôi cứu anh đi Mục Hàn Vân, tháo chiếc vòng ra đi, pheromone của tôi có thể cứu anh. Tôi sẽ rất cẩn thận, sẽ không để mình gặp nguy hiểm... Anh đã nói một mạng đổi một mạng, tôi đảm bảo sẽ không... " Về những lời ba nói, tôi chỉ hiểu được một chút. Tôi chỉ biết cha không hề động lòng, ánh mắt lạnh băng không giống con người. Nhưng ba vẫn đang cố gắng. Người đàn ông ngốc nghếch này, rõ ràng biết mỗi lần ông ấy nói giúp cho tôi đều không thể làm cha mềm lòng dù chỉ một chút. Cha sẽ không tha cho tôi, và ba cũng không tránh khỏi bị khiển trách. Vì vậy tôi đã bảo ba đừng yêu tôi nữa. Tôi viết cho ba một mẩu giấy nhỏ, lựa lúc cha quay đi làm việc khác để đưa cho ông ấy. Một người chịu khổ, vẫn tốt hơn nhiều so với hai người. Nhưng ông ấy vẫn luôn không làm được. Tôi biết ba yêu tôi. Cha chưa từng cãi nhau hay động tay động chân với ba, nhưng ba không thích ở chung phòng ngủ với một cha đã mất hết lý trí. Có một lần sau khi chịu phạt xong, khi đi ngang qua phòng ngủ của cha, tôi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của ba. Theo tôi thấy, cha tuy đối xử với tôi rất tệ, nhưng tình yêu của ngài ấy dành cho ba là không thể chê vào đâu được. Tôi biết trong mắt nhiều người, cha tính cách độc đoán, h*m m**n kiểm soát mạnh, không cho phép ba rời xa ngài ấy nửa bước, thậm chí ba nghĩ gì ngài ấy cũng phải biết, đáng sợ đến mức không thể chịu nổi. Nhưng trong mắt tôi, đó lại là biểu hiện của một tình yêu hoàn hảo tuyệt đẹp. Tôi nghĩ, đó là vì tôi đã di truyền quá nhiều gen của cha. Toàn là những gen xấu. Đêm đó, mang theo tấm thân đau nhức nằm trên giường, tôi đau đến không ngủ được, chỉ có thể nghĩ sang chuyện khác để quên đi. Tôi nghĩ, sau này khi lớn lên, tôi cũng muốn đối xử với Lục Thừa An như vậy. Em ấy là của tôi. Em ấy chỉ có thể là của tôi. Thật đáng sợ. Cha là ác quỷ, tôi cũng là ác quỷ. Ác quỷ... không nên tồn tại. Ngày hôm sau, khi tôi lết tấm thân đầy thương tích đi gặp Lục Thừa An, tôi biết, em ấy đến gặp tôi cũng với một thân đầy vết thương. Tôi không kìm được mà rơi nước mắt. Tôi muốn xem vết thương của em ấy, muốn ôm em ấy một cái. Lục Thừa An lại không hiểu, em ấy ôm bụng ngồi xổm xuống đất nói: "Sao anh lại khóc rồi? Em đang ở trước mặt anh đây mà?" Em ấy không đứng dậy, cứ thế ngồi xổm mà nhảy lò cò lại phía tôi. Em ấy nhảy không cao, trông giống như đang nhích lại gần từng chút một. Tôi biết là do em ấy không dám cử động mạnh, bụng sẽ đau. Mãi đến khi đến bên chân tôi, em ấy mới đứng dậy, nhón chân vịn lấy vai tôi, dí sát mặt vào mặt tôi: "Hơn nữa em còn đang ở trong mắt anh đây này. Đừng khóc nữa." Cả hai chúng tôi đều không nhắc đến trò trốn tìm ngày hôm qua, vì sao em ấy lại bỏ dở giữa chừng, vì sao tôi lại không tìm thấy em ấy. Vì sao... Sau đó, chuyện này trở thành một chấm nhỏ trong ký ức của tôi, dần phai nhạt rồi biến mất. Tôi nghĩ Lục Thừa An chắc cũng không nhớ nữa. Em ấy trước nay không thích nhớ những chuyện không vui. Ngày hôm đó Lục Thừa An nói: "Cảnh Thượng, em rất yêu cha em, cũng rất yêu ba của em." Em ấy lén lút xoa bụng, giấu tay vào trong người khi ngồi xổm xuống, không muốn cho tôi thấy. Nhưng tôi nhìn rất rõ. Lục Thừa An nói nhỏ với tôi: "Em lại sắp tin họ rồi, em thật sự rất yêu cha và ba ba của em... Anh mắng em đi. Mau lên." Trong tất cả mọi chuyện, điều tôi ghét nhất chính là phải dùng miệng của mình để mắng Lục Thừa An. Mỗi lần như vậy, tôi lại muốn tự làm cho mình câm đi hoặc đổ nước sôi vào miệng, làm bỏng chết cái lưỡi đáng ghét đó đi để không bao giờ phải nói nữa. Nhưng Lục Thừa An lại sắp tin vào tình thương của Lục Lâm Kỳ, em ấy không được phép tin. Rõ ràng là tôi đang mắng người, nhưng nước mắt tôi lại rơi như thể chính Lục Thừa An đang mắng tôi: "Em không được tin... Đồ ngốc." Lục Thừa An cúi đầu: "Chưa đủ." "Tại sao em lại phải tin vào thứ tình yêu dị dạng đó? Em... tiện lắm sao?" Lục Thừa An không nói gì. "Nếu em thật sự tin... em chính là một đứa trẻ rất đê tiện... tiện lắm." Lục Thừa An vẫn cúi đầu, nhưng miệng lại cười rất tươi: "Em không tin đâu, em không tiện chút nào." Em ấy lao tới ôm chầm lấy người bạn thân nhất này, lắc lư tôi như chơi trò chơi. "Bây giờ em không tin nữa rồi. Em có giỏi không nè." "Cảnh Thượng, anh tốt với em thật. Em muốn làm bạn với anh cả đời." Lục Thừa An vẫn đang lắc lư tôi như một con lật đật. "Được rồi, 'tiểu bảo bảo' đừng khóc nữa mà. Em còn nhỏ hơn cả anh mà còn không khóc đây này. Cảnh Thượng, anh thật là mất mặt quá đi." Gần đây, cha bắt lỗi tôi ngày càng thường xuyên hơn. Có thể chỉ vì một ánh mắt, hoặc một tiếng ho, tôi liền bị dạy dỗ một cách tàn khốc. Trực giác mách bảo tôi, tôi và Lục Thừa An không thể đi đến cùng. Sắp bị phát hiện rồi. Tôi biết chỉ dựa vào sức mình bây giờ không thể bảo vệ được Lục Thừa An. Tôi muốn ở bên em ấy, nhưng càng muốn em ấy được sống. Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, tôi đã cố gắng lược bỏ những phần máu me nhất, nói cho Lục Thừa An biết chuyện kinh khủng rằng cha tôi có thể sẽ phát hiện ra hai đứa bất cứ lúc nào. Lúc đó Lục Thừa An đã im lặng rất lâu. Đến khi em ấy lên tiếng, tôi cảm thấy tim mình đã ngừng đập, đau đớn đến chết đi được. "Vậy chúng ta tuyệt giao đi." Lục Thừa An nghịch một cọng cỏ đuôi chó mềm mại. Mùa này vốn không nên có loại cỏ này, không biết em ấy tìm ở đâu ra. Em ấy ngồi xổm trên đất, dùng cọng cỏ quét bụi bên chân mình và chân tôi, lí nhí nói: "Có phải chỉ cần em không thích anh, em ghét anh, rồi anh cũng không thích em, anh cũng ghét em, thì cho dù cha anh có phát hiện cũng sẽ không sao đúng không?" Câu nói đó khiến tôi như được khai sáng. Cha chỉ kiểm soát những gì tôi yêu, những gì tôi thích, còn tôi trưởng thành ra sao hoàn toàn do ngài quyết định. Những gì tôi ghét thì ngài trước nay không bao giờ quan tâm, còn cứng rắn bắt tôi phải tự giải quyết. Như vậy ngài mới có thể thấy được năng lực xử lý vấn đề của tôi. Con trai Thượng tướng tuyệt đối không thể là phế vật. Lục Thừa An nói đúng. Vì vậy... Chúng tôi đã giao kèo sẽ tuyệt giao, từ nay về sau không còn là bạn bè nữa. Không để ý đến nhau, không nhìn nhau, như những người xa lạ chưa từng quen biết. Tôi biết đây chỉ là giả vờ, nhưng tôi lại không thể chịu đựng được cảm giác ngạt thở và đau đớn dâng lên như sóng biển. Giao kèo nghe có vẻ hoang đường này không thể nói cho ai biết, nếu không nó sẽ khiến chúng tôi nảy sinh tâm lý may mắn rằng đây chỉ là giả, có thể phá vỡ bất cứ lúc nào. Tôi và Lục Thừa An càng không thể ngoài mặt bất hòa sau lưng lén lút qua lại, vì trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Khi bão tố ập đến, chúng tôi hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, vì vậy phải ngăn chặn tình huống này từ gốc rễ. Lục Thừa An đúng là đồ không có lương tâm, ngay trưa hôm giao kèo tuyệt giao, em ấy đã không chơi với tôi nữa. Ngày hôm sau tôi không thấy em ấy, ngày thứ ba cũng không. Ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu, tôi đều không nhìn thấy Lục Thừa An. Đến ngày thứ bảy, Lục Thừa An cuối cùng cũng nhìn thẳng đi lướt qua tôi, làm rơi một cuốn sổ tay màu hồng. Trông như thể em ấy vô tình làm rơi, sau đó cứ thế chạy thẳng đi. Nhìn bóng lưng chạy như bay của em ấy, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lục Thừa An đúng là đồ vô tâm, em ấy lại có thể nhanh chóng nhập vai như vậy, trong khi tôi lại đau lòng đến thế. Đó là một cuốn sổ tay trống, bìa màu hồng giống hệt cuốn Lục Thừa An đã đưa tôi trước đây. Ban đầu tôi không hiểu tại sao em ấy lại đưa tôi cuốn thứ hai, cuốn thứ nhất của tôi còn chưa viết hết. Tối hôm đó, khi cha phát hiện ra cuốn sổ tay của tôi, tôi mới hiểu ra tại sao. Một cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi tột cùng bao trùm lấy tôi, đồng thời một tia may mắn không đúng lúc lại len lỏi vào khiến tôi muốn bật cười. "Cảnh Thượng, con lấy đâu ra cái thứ sến súa của đàn bà con gái này thế? Con còn định viết nhật ký vào đây à?" Tôi không dám cãi lại cha, chỉ cứng đờ đứng trước mặt ngài, nói: "Con chưa viết." "Mấy hôm trước ta thấy con viết chữ trên bàn học, chính là cuốn vở này đúng không." Tôi chỉ một mực trả lời: "Con chưa viết. Cha, con không viết." Đó là cuốn sổ tay thứ hai Lục Thừa An đưa cho tôi, cũng màu hồng. Hai trang đầu chỉ ghi lại thời tiết một cách qua loa. Cuốn sổ tay thật sự mà tôi đã viết rất nhiều thứ tạm thời an toàn, nhưng mấy hôm trước đã bị để ý tới. Cuốn sổ tay bị cha phát hiện đã bị ngài ấy bắn một phát đạn xuyên thủng, sau đó bị ném vào lửa đốt. Tôi nhìn ngọn lửa đỏ vươn chiếc lưỡi đáng sợ của nó, nuốt chửng cuốn sổ tay cho đến khi không còn lại gì, trái tim kinh hoàng không ngừng. Tôi không dám tưởng tượng nếu bị phát hiện... Hai ngày sau gặp lại Lục Thừa An, tôi cũng không nói chuyện với em ấy, mà học theo dáng vẻ của em ấy, huých vào tay em ấy một cái, làm rơi cuốn sổ tay màu hồng tương tự xuống chân em ấy, rồi quay đi. Việc thổ lộ nỗi nhớ là một chuyện rất riêng tư, cũng là một chuyện rất đáng xấu hổ. Nhưng tôi đã chọn để Lục Thừa An biết mọi bí mật của mình, cho dù có đáng xấu hổ cũng không sao cả. Tôi giao cuốn sổ tay cho em ấy cất giữ. Đó là bí mật của chúng tôi. Chúng tôi đang cố gắng đi trên con đường tìm đến sự tái sinh. Lục Thừa An thật sự là một kẻ vô tâm. Chúng tôi chỉ giao kèo tuyệt giao, nhưng em ấy lại thật sự làm tôi đau lòng. Em ấy không mở miệng nói chuyện với tôi, mà một khi đã mở miệng chính là: "Tôi ghét anh!" Tôi rõ ràng biết đây là giả, thật sự không nên đau lòng. Nhưng tôi lại vì những lời đó mà nuốt không trôi, đêm về khó ngủ, tôi đổ bệnh, phải truyền nước biển. Tôi đã khóc rất lâu, rất lâu. ...Thật sự rất lâu, rất lâu.
Trong cuốn sổ tay yêu quý của tôi, ngoài nỗi nhớ chân thật và nồng đậm nhất dành cho Lục Thừa An, còn có những lời nhắc nhở về sự kinh hoàng và hiểm nguy.
Những chiếc xúc tu của chúng trốn trong bóng tối, dù chưa chạm đến người cha Thượng tướng trăm công nghìn việc của tôi, nhưng tôi cảm nhận được chúng đang ngày một đến gần.
Lục Thừa An nói không sai, tôi là đồ mít ướt.
Tôi thật hèn nhát.
Từ tháng 4 đến tháng 7, thời tiết dần trở nên oi ả.
Khó khăn lắm mới mong đến kỳ nghỉ hè để thoát khỏi ngôi trường nhàm chán, để có nhiều thời gian hơn chơi đùa cùng Lục Thừa An, nhưng khi chơi trốn tìm, tôi lại không tài nào tìm được em ấy.
Em ấy trốn đi rồi im bặt, không biết có phải đang ở đâu đó nhìn tôi không. Tôi rất sợ em ấy không phải đang chơi trò chơi, mà là thật sự lặng lẽ rời bỏ tôi, để mặc cho tôi có lật tung cả đất trời cũng không tìm được.
Vì vậy, dù cho cha đã nói rõ rằng ngài ấy dạo này rất bận, không có thời gian quản tôi, nhưng việc tôi gần đây luôn làm bẩn quần áo là một chuyện vô cùng đáng bị dạy dỗ, và nếu có lần sau, tôi biết ngài ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào.
Tôi rõ ràng ghi nhớ mọi lời cảnh cáo của cha, nhưng vẫn lấy tay chiếc áo choàng đắt tiền để lau nước mắt khi không tìm thấy Lục Thừa An.
Chỉ cần nước mắt thấm vào, vải vóc liền ố thành một mảng. Đó là bằng chứng cho sự sợ hãi và khổ sở của tôi, chúng báo cho tôi biết rằng khi trở về, chiếc ghế điện đang chờ đợi.
Tôi muốn dùng tay dụi mắt, nhưng so với người lớn, tay tôi chỉ bé bằng từng này, mà nước mắt của tôi lại nhiều đến thế.
"Lục Thừa An..."
"...Lục Thừa An, em ra đi."
"Em ra đây đi Lục Thừa An, anh không tìm thấy em. Anh ngốc quá, thật sự không tìm thấy em. Anh không chơi trò này nữa đâu..."
"Lục Thừa An-"
"Lục Thừa An. Đừng rời xa anh, đừng giận dỗi anh nữa, Lục Thừa An..."
"Em ở đâu vậy Lục Thừa An, em ra đây đi. Ra đây đi..."
"Lục Thừa An, em ra đây đi mà. Anh sẽ đối xử với em thật tốt, thật sự sẽ đối xử với em rất rất tốt. Lục Thừa An, anh nhớ em lắm..."
Ngày hôm đó tôi không biết mình đã gọi bao lâu, tôi chỉ nhớ rằng, trời chưa tối, nhưng tôi lại hoàn toàn không nhìn thấy Lục Thừa An.
Người lớn thường nói, dưới ánh mặt trời không có gì che giấu được. Lục Thừa An chắc phải là một con ma, một con ma nhỏ.
Em ấy không cần tôi nữa.
Rất lâu sau này, tôi lại cẩn thận nhớ lại chuyện ngày hôm đó.
Với sự hiểu biết của tôi về Lục Thừa An, chỉ cần em ấy thấy tôi khóc, em ấy tuyệt đối sẽ không chờ quá một phút mà sẽ làm mặt quỷ nhảy ra, trêu tôi là đồ mít ướt, thật là mất mặt.
Rồi em ấy sẽ dùng tay áo không bẩn nhưng cũng chẳng sạch sẽ của mình, chà lên mặt tôi như chà bằng dây thừng.
Khi tìm kiếm Lục Thừa An, nhìn khắp nơi đều không thấy em ấy. Nhưng có một đoạn ký ức âm thanh lờ mờ, đã vô số lần hiện lên trong đầu tôi.
"Đang chơi trốn tìm với ai thế? Cảnh Thượng à? Con trai của Mục Hàn Vân?!"
"Cha, con đã nói với cha là con mới có bạn mới mà. Anh ấy tốt lắm, chỉ là hơi mít ướt thôi. Không giống con, con chẳng bao giờ khóc. Cha thấy con có giỏi không?"
"Mày không nói bạn của mày là Cảnh Thượng!"
"Con có nói mà."
"Lục Thừa An, mày điên rồi à. Mày có biết tao ghét Mục Hàn Vân và con vợ của nó đến mức nào không? Ba của mày xinh đẹp như vậy mà chúng nó lại mắt mù... Chúng nó muốn hại mày đó, chúng nó chắc chắn có ý đồ xấu, trên thế giới này chỉ có tao và ba mày là yêu mày nhất thôi."
"Cha, con biết mà."
"Về nhà với tao, gặp ba mày."
"Vâng ạ. Nhưng con đang chơi trốn tìm với Cảnh Thượng, không tìm thấy con anh ấy sẽ khóc đó. Con ra nói với anh ấy một tiếng nha."
"Mày dám đi thử xem?!"
"Cha... Con về nhanh thôi mà. Thật sự sẽ về rất nhanh..."
"Mẹ nó, còn dám cãi à, cút về đây ngay! Mới đi học có mấy ngày đã hư rồi! Lục Thừa An, bây giờ tao đang rất tức giận, lúc tao dạy dỗ ba của mày thì mày phải đứng bên cạnh mà xem..."
Tôi không tìm thấy Lục Thừa An, là vì Lục Thừa An đã bị đưa về nhà.
Tôi không tiếp tục tìm Lục Thừa An nữa, là vì tôi đã bị cha đưa về nhà.
Hình phạt lần đó đau đớn hơn bất cứ lần nào trước đây.
Nếu là ngày thường, tôi tuyệt đối sẽ cắn chặt răng không kêu một tiếng nào, như vậy lý trí của cha có thể sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.
Nhưng ngày hôm đó, tôi đã hét lên tất cả nỗi đau màcha ban cho, gần như là gào khóc, cả tầng hầm đều vang vọng tiếng gào thét của tôi.
Ba của tôi, một người đàn ông đeo chiếc vòng áp chế pheromone trên cổ tay, đã không sợ chết mà tát vào mặt cha tôi.
"Mục Hàn Vân- Mục Hàn Vân! Là anh một hai đòi tôi sinh ra đứa bé này, anh có nghe không, là anh đòi tôi sinh ra nó! Anh dựa vào cái gì mà đối xử với nó như vậy?! Anh mang nó đến thế giới này là để ngược đãi nó sao?"
"Mục Hàn Vân, tôi cầu xin anh hãy tỉnh táo lại! Anh tỉnh táo lại đi! Mấy cái thí nghiệm, trung tâm gì đó, từ bỏ hết đi! Anh đưa tôi đi nơi khác đi, đưa tôi và con của chúng ta đến nơi khác sống đi. Tôi sẽ tìm cách cứu anh, Mục Hàn Vân, anh buông tay đi!!!"
"Tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây? Tôi hết cách rồi, vậy mà anh lại không bàn với tôi một lời đã đi tiếp xúc với cái thí nghiệm trung tâm gì đó... Anh cho rằng mình có thể khống chế, anh cho rằng anh cho rằng anh cho rằng, tất cả đều là anh cho rằng! Anh xem lại anh bây giờ đi, xem anh bây giờ giống cái gì, anh chính là một thằng điên!!"
"Để tôi cứu anh, để tôi cứu anh đi Mục Hàn Vân, tháo chiếc vòng ra đi, pheromone của tôi có thể cứu anh. Tôi sẽ rất cẩn thận, sẽ không để mình gặp nguy hiểm... Anh đã nói một mạng đổi một mạng, tôi đảm bảo sẽ không... "
Về những lời ba nói, tôi chỉ hiểu được một chút. Tôi chỉ biết cha không hề động lòng, ánh mắt lạnh băng không giống con người.
Nhưng ba vẫn đang cố gắng.
Người đàn ông ngốc nghếch này, rõ ràng biết mỗi lần ông ấy nói giúp cho tôi đều không thể làm cha mềm lòng dù chỉ một chút.
Cha sẽ không tha cho tôi, và ba cũng không tránh khỏi bị khiển trách.
Vì vậy tôi đã bảo ba đừng yêu tôi nữa. Tôi viết cho ba một mẩu giấy nhỏ, lựa lúc cha quay đi làm việc khác để đưa cho ông ấy.
Một người chịu khổ, vẫn tốt hơn nhiều so với hai người.
Nhưng ông ấy vẫn luôn không làm được.
Tôi biết ba yêu tôi.
Cha chưa từng cãi nhau hay động tay động chân với ba, nhưng ba không thích ở chung phòng ngủ với một cha đã mất hết lý trí.
Có một lần sau khi chịu phạt xong, khi đi ngang qua phòng ngủ của cha, tôi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của ba.
Theo tôi thấy, cha tuy đối xử với tôi rất tệ, nhưng tình yêu của ngài ấy dành cho ba là không thể chê vào đâu được.
Tôi biết trong mắt nhiều người, cha tính cách độc đoán, h*m m**n kiểm soát mạnh, không cho phép ba rời xa ngài ấy nửa bước, thậm chí ba nghĩ gì ngài ấy cũng phải biết, đáng sợ đến mức không thể chịu nổi.
Nhưng trong mắt tôi, đó lại là biểu hiện của một tình yêu hoàn hảo tuyệt đẹp.
Tôi nghĩ, đó là vì tôi đã di truyền quá nhiều gen của cha.
Toàn là những gen xấu.
Đêm đó, mang theo tấm thân đau nhức nằm trên giường, tôi đau đến không ngủ được, chỉ có thể nghĩ sang chuyện khác để quên đi.
Tôi nghĩ, sau này khi lớn lên, tôi cũng muốn đối xử với Lục Thừa An như vậy.
Em ấy là của tôi.
Em ấy chỉ có thể là của tôi.
Thật đáng sợ.
Cha là ác quỷ, tôi cũng là ác quỷ.
Ác quỷ... không nên tồn tại.
Ngày hôm sau, khi tôi lết tấm thân đầy thương tích đi gặp Lục Thừa An, tôi biết, em ấy đến gặp tôi cũng với một thân đầy vết thương.
Tôi không kìm được mà rơi nước mắt.
Tôi muốn xem vết thương của em ấy, muốn ôm em ấy một cái.
Lục Thừa An lại không hiểu, em ấy ôm bụng ngồi xổm xuống đất nói: "Sao anh lại khóc rồi? Em đang ở trước mặt anh đây mà?"
Em ấy không đứng dậy, cứ thế ngồi xổm mà nhảy lò cò lại phía tôi. Em ấy nhảy không cao, trông giống như đang nhích lại gần từng chút một.
Tôi biết là do em ấy không dám cử động mạnh, bụng sẽ đau.
Mãi đến khi đến bên chân tôi, em ấy mới đứng dậy, nhón chân vịn lấy vai tôi, dí sát mặt vào mặt tôi: "Hơn nữa em còn đang ở trong mắt anh đây này. Đừng khóc nữa."
Cả hai chúng tôi đều không nhắc đến trò trốn tìm ngày hôm qua, vì sao em ấy lại bỏ dở giữa chừng, vì sao tôi lại không tìm thấy em ấy.
Vì sao...
Sau đó, chuyện này trở thành một chấm nhỏ trong ký ức của tôi, dần phai nhạt rồi biến mất.
Tôi nghĩ Lục Thừa An chắc cũng không nhớ nữa. Em ấy trước nay không thích nhớ những chuyện không vui.
Ngày hôm đó Lục Thừa An nói: "Cảnh Thượng, em rất yêu cha em, cũng rất yêu ba của em."
Em ấy lén lút xoa bụng, giấu tay vào trong người khi ngồi xổm xuống, không muốn cho tôi thấy. Nhưng tôi nhìn rất rõ.
Lục Thừa An nói nhỏ với tôi: "Em lại sắp tin họ rồi, em thật sự rất yêu cha và ba ba của em... Anh mắng em đi. Mau lên."
Trong tất cả mọi chuyện, điều tôi ghét nhất chính là phải dùng miệng của mình để mắng Lục Thừa An.
Mỗi lần như vậy, tôi lại muốn tự làm cho mình câm đi hoặc đổ nước sôi vào miệng, làm bỏng chết cái lưỡi đáng ghét đó đi để không bao giờ phải nói nữa.
Nhưng Lục Thừa An lại sắp tin vào tình thương của Lục Lâm Kỳ, em ấy không được phép tin.
Rõ ràng là tôi đang mắng người, nhưng nước mắt tôi lại rơi như thể chính Lục Thừa An đang mắng tôi: "Em không được tin... Đồ ngốc."
Lục Thừa An cúi đầu: "Chưa đủ."
"Tại sao em lại phải tin vào thứ tình yêu dị dạng đó? Em... tiện lắm sao?"
Lục Thừa An không nói gì.
"Nếu em thật sự tin... em chính là một đứa trẻ rất đê tiện... tiện lắm."
Lục Thừa An vẫn cúi đầu, nhưng miệng lại cười rất tươi: "Em không tin đâu, em không tiện chút nào."
Em ấy lao tới ôm chầm lấy người bạn thân nhất này, lắc lư tôi như chơi trò chơi.
"Bây giờ em không tin nữa rồi. Em có giỏi không nè."
"Cảnh Thượng, anh tốt với em thật. Em muốn làm bạn với anh cả đời." Lục Thừa An vẫn đang lắc lư tôi như một con lật đật.
"Được rồi, 'tiểu bảo bảo' đừng khóc nữa mà. Em còn nhỏ hơn cả anh mà còn không khóc đây này. Cảnh Thượng, anh thật là mất mặt quá đi."
Gần đây, cha bắt lỗi tôi ngày càng thường xuyên hơn. Có thể chỉ vì một ánh mắt, hoặc một tiếng ho, tôi liền bị dạy dỗ một cách tàn khốc.
Trực giác mách bảo tôi, tôi và Lục Thừa An không thể đi đến cùng.
Sắp bị phát hiện rồi.
Tôi biết chỉ dựa vào sức mình bây giờ không thể bảo vệ được Lục Thừa An. Tôi muốn ở bên em ấy, nhưng càng muốn em ấy được sống.
Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, tôi đã cố gắng lược bỏ những phần máu me nhất, nói cho Lục Thừa An biết chuyện kinh khủng rằng cha tôi có thể sẽ phát hiện ra hai đứa bất cứ lúc nào.
Lúc đó Lục Thừa An đã im lặng rất lâu.
Đến khi em ấy lên tiếng, tôi cảm thấy tim mình đã ngừng đập, đau đớn đến chết đi được.
"Vậy chúng ta tuyệt giao đi."
Lục Thừa An nghịch một cọng cỏ đuôi chó mềm mại. Mùa này vốn không nên có loại cỏ này, không biết em ấy tìm ở đâu ra.
Em ấy ngồi xổm trên đất, dùng cọng cỏ quét bụi bên chân mình và chân tôi, lí nhí nói: "Có phải chỉ cần em không thích anh, em ghét anh, rồi anh cũng không thích em, anh cũng ghét em, thì cho dù cha anh có phát hiện cũng sẽ không sao đúng không?"
Câu nói đó khiến tôi như được khai sáng.
Cha chỉ kiểm soát những gì tôi yêu, những gì tôi thích, còn tôi trưởng thành ra sao hoàn toàn do ngài quyết định.
Những gì tôi ghét thì ngài trước nay không bao giờ quan tâm, còn cứng rắn bắt tôi phải tự giải quyết.
Như vậy ngài mới có thể thấy được năng lực xử lý vấn đề của tôi.
Con trai Thượng tướng tuyệt đối không thể là phế vật.
Lục Thừa An nói đúng.
Vì vậy...
Chúng tôi đã giao kèo sẽ tuyệt giao, từ nay về sau không còn là bạn bè nữa. Không để ý đến nhau, không nhìn nhau, như những người xa lạ chưa từng quen biết.
Tôi biết đây chỉ là giả vờ, nhưng tôi lại không thể chịu đựng được cảm giác ngạt thở và đau đớn dâng lên như sóng biển.
Giao kèo nghe có vẻ hoang đường này không thể nói cho ai biết, nếu không nó sẽ khiến chúng tôi nảy sinh tâm lý may mắn rằng đây chỉ là giả, có thể phá vỡ bất cứ lúc nào.
Tôi và Lục Thừa An càng không thể ngoài mặt bất hòa sau lưng lén lút qua lại, vì trên đời không có bức tường nào không lọt gió.
Khi bão tố ập đến, chúng tôi hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, vì vậy phải ngăn chặn tình huống này từ gốc rễ.
Lục Thừa An đúng là đồ không có lương tâm, ngay trưa hôm giao kèo tuyệt giao, em ấy đã không chơi với tôi nữa.
Ngày hôm sau tôi không thấy em ấy, ngày thứ ba cũng không.
Ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu, tôi đều không nhìn thấy Lục Thừa An.
Đến ngày thứ bảy, Lục Thừa An cuối cùng cũng nhìn thẳng đi lướt qua tôi, làm rơi một cuốn sổ tay màu hồng.
Trông như thể em ấy vô tình làm rơi, sau đó cứ thế chạy thẳng đi.
Nhìn bóng lưng chạy như bay của em ấy, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lục Thừa An đúng là đồ vô tâm, em ấy lại có thể nhanh chóng nhập vai như vậy, trong khi tôi lại đau lòng đến thế.
Đó là một cuốn sổ tay trống, bìa màu hồng giống hệt cuốn Lục Thừa An đã đưa tôi trước đây.
Ban đầu tôi không hiểu tại sao em ấy lại đưa tôi cuốn thứ hai, cuốn thứ nhất của tôi còn chưa viết hết.
Tối hôm đó, khi cha phát hiện ra cuốn sổ tay của tôi, tôi mới hiểu ra tại sao.
Một cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi tột cùng bao trùm lấy tôi, đồng thời một tia may mắn không đúng lúc lại len lỏi vào khiến tôi muốn bật cười.
"Cảnh Thượng, con lấy đâu ra cái thứ sến súa của đàn bà con gái này thế? Con còn định viết nhật ký vào đây à?"
Tôi không dám cãi lại cha, chỉ cứng đờ đứng trước mặt ngài, nói: "Con chưa viết."
"Mấy hôm trước ta thấy con viết chữ trên bàn học, chính là cuốn vở này đúng không."
Tôi chỉ một mực trả lời: "Con chưa viết. Cha, con không viết."
Đó là cuốn sổ tay thứ hai Lục Thừa An đưa cho tôi, cũng màu hồng.
Hai trang đầu chỉ ghi lại thời tiết một cách qua loa. Cuốn sổ tay thật sự mà tôi đã viết rất nhiều thứ tạm thời an toàn, nhưng mấy hôm trước đã bị để ý tới.
Cuốn sổ tay bị cha phát hiện đã bị ngài ấy bắn một phát đạn xuyên thủng, sau đó bị ném vào lửa đốt.
Tôi nhìn ngọn lửa đỏ vươn chiếc lưỡi đáng sợ của nó, nuốt chửng cuốn sổ tay cho đến khi không còn lại gì, trái tim kinh hoàng không ngừng.
Tôi không dám tưởng tượng nếu bị phát hiện...
Hai ngày sau gặp lại Lục Thừa An, tôi cũng không nói chuyện với em ấy, mà học theo dáng vẻ của em ấy, huých vào tay em ấy một cái, làm rơi cuốn sổ tay màu hồng tương tự xuống chân em ấy, rồi quay đi.
Việc thổ lộ nỗi nhớ là một chuyện rất riêng tư, cũng là một chuyện rất đáng xấu hổ.
Nhưng tôi đã chọn để Lục Thừa An biết mọi bí mật của mình, cho dù có đáng xấu hổ cũng không sao cả. Tôi giao cuốn sổ tay cho em ấy cất giữ.
Đó là bí mật của chúng tôi.
Chúng tôi đang cố gắng đi trên con đường tìm đến sự tái sinh.
Lục Thừa An thật sự là một kẻ vô tâm. Chúng tôi chỉ giao kèo tuyệt giao, nhưng em ấy lại thật sự làm tôi đau lòng.
Em ấy không mở miệng nói chuyện với tôi, mà một khi đã mở miệng chính là: "Tôi ghét anh!"
Tôi rõ ràng biết đây là giả, thật sự không nên đau lòng.
Nhưng tôi lại vì những lời đó mà nuốt không trôi, đêm về khó ngủ, tôi đổ bệnh, phải truyền nước biển.
Tôi đã khóc rất lâu, rất lâu.
...Thật sự rất lâu, rất lâu.
Đỉnh Cấp Chó Điên Alpha Liều Mạng Đánh Dấu TôiTác giả: Bất Kiến Tiên TungTruyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước"Cút! Đừng có chạm vào tao! Tao yêu mày bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ là trò cười hả?! Tao có lỗi gì với mày? Con mẹ nó đồ đê tiện! Yêu loại đàn ông như mày thì coi như cả đời tao xui xẻo đi!" "Không phải đâu, em yêu anh mà, hu hu anh nghe em nói đã được không... Em với người đó không có gì..." "Con mẹ nó tao bắt gian tại giường còn không nhận?! Hơn nữa còn là ba người! Mày nuốt nổi à đồ lẳng lơ?!" Người đàn ông mặt trắng bệch: "Không phải..." "Trong đó còn có cả ba tao nữa, ông ấy sung sức lắm nhỉ? À mà nói thế chưa chuẩn, tuổi thọ trung bình là 180, ổng mới hơn 60 còn đang thanh niên đấy, giỏi ghê chưa? Ha ha ha, mày thật là bản lĩnh. Muốn chia tay thì nói thẳng, còn định làm mẹ tao chắc?!" Bên kia đường, một Alpha nữ với mái tóc đuôi ngựa, khí chất mạnh mẽ, đang cầm bó hồng đỏ rực dốc ngược xuống, ghê tởm nhìn chằm chằm vào Omega nam cao ngang tầm mình trước mặt. Đám người xung quanh xôn xao xì xào. "Má ơi, sống lâu trên đời đúng là vụ gì cũng thấy" Xung quanh đông… Trong cuốn sổ tay yêu quý của tôi, ngoài nỗi nhớ chân thật và nồng đậm nhất dành cho Lục Thừa An, còn có những lời nhắc nhở về sự kinh hoàng và hiểm nguy. Những chiếc xúc tu của chúng trốn trong bóng tối, dù chưa chạm đến người cha Thượng tướng trăm công nghìn việc của tôi, nhưng tôi cảm nhận được chúng đang ngày một đến gần. Lục Thừa An nói không sai, tôi là đồ mít ướt. Tôi thật hèn nhát. Từ tháng 4 đến tháng 7, thời tiết dần trở nên oi ả. Khó khăn lắm mới mong đến kỳ nghỉ hè để thoát khỏi ngôi trường nhàm chán, để có nhiều thời gian hơn chơi đùa cùng Lục Thừa An, nhưng khi chơi trốn tìm, tôi lại không tài nào tìm được em ấy. Em ấy trốn đi rồi im bặt, không biết có phải đang ở đâu đó nhìn tôi không. Tôi rất sợ em ấy không phải đang chơi trò chơi, mà là thật sự lặng lẽ rời bỏ tôi, để mặc cho tôi có lật tung cả đất trời cũng không tìm được. Vì vậy, dù cho cha đã nói rõ rằng ngài ấy dạo này rất bận, không có thời gian quản tôi, nhưng việc tôi gần đây luôn làm bẩn quần áo là một chuyện vô cùng đáng bị dạy dỗ, và nếu có lần sau, tôi biết ngài ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào. Tôi rõ ràng ghi nhớ mọi lời cảnh cáo của cha, nhưng vẫn lấy tay chiếc áo choàng đắt tiền để lau nước mắt khi không tìm thấy Lục Thừa An. Chỉ cần nước mắt thấm vào, vải vóc liền ố thành một mảng. Đó là bằng chứng cho sự sợ hãi và khổ sở của tôi, chúng báo cho tôi biết rằng khi trở về, chiếc ghế điện đang chờ đợi. Tôi muốn dùng tay dụi mắt, nhưng so với người lớn, tay tôi chỉ bé bằng từng này, mà nước mắt của tôi lại nhiều đến thế. "Lục Thừa An..." "...Lục Thừa An, em ra đi." "Em ra đây đi Lục Thừa An, anh không tìm thấy em. Anh ngốc quá, thật sự không tìm thấy em. Anh không chơi trò này nữa đâu..." "Lục Thừa An-" "Lục Thừa An. Đừng rời xa anh, đừng giận dỗi anh nữa, Lục Thừa An..." "Em ở đâu vậy Lục Thừa An, em ra đây đi. Ra đây đi..." "Lục Thừa An, em ra đây đi mà. Anh sẽ đối xử với em thật tốt, thật sự sẽ đối xử với em rất rất tốt. Lục Thừa An, anh nhớ em lắm..." Ngày hôm đó tôi không biết mình đã gọi bao lâu, tôi chỉ nhớ rằng, trời chưa tối, nhưng tôi lại hoàn toàn không nhìn thấy Lục Thừa An. Người lớn thường nói, dưới ánh mặt trời không có gì che giấu được. Lục Thừa An chắc phải là một con ma, một con ma nhỏ. Em ấy không cần tôi nữa. Rất lâu sau này, tôi lại cẩn thận nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Với sự hiểu biết của tôi về Lục Thừa An, chỉ cần em ấy thấy tôi khóc, em ấy tuyệt đối sẽ không chờ quá một phút mà sẽ làm mặt quỷ nhảy ra, trêu tôi là đồ mít ướt, thật là mất mặt. Rồi em ấy sẽ dùng tay áo không bẩn nhưng cũng chẳng sạch sẽ của mình, chà lên mặt tôi như chà bằng dây thừng. Khi tìm kiếm Lục Thừa An, nhìn khắp nơi đều không thấy em ấy. Nhưng có một đoạn ký ức âm thanh lờ mờ, đã vô số lần hiện lên trong đầu tôi. "Đang chơi trốn tìm với ai thế? Cảnh Thượng à? Con trai của Mục Hàn Vân?!" "Cha, con đã nói với cha là con mới có bạn mới mà. Anh ấy tốt lắm, chỉ là hơi mít ướt thôi. Không giống con, con chẳng bao giờ khóc. Cha thấy con có giỏi không?" "Mày không nói bạn của mày là Cảnh Thượng!" "Con có nói mà." "Lục Thừa An, mày điên rồi à. Mày có biết tao ghét Mục Hàn Vân và con vợ của nó đến mức nào không? Ba của mày xinh đẹp như vậy mà chúng nó lại mắt mù... Chúng nó muốn hại mày đó, chúng nó chắc chắn có ý đồ xấu, trên thế giới này chỉ có tao và ba mày là yêu mày nhất thôi." "Cha, con biết mà." "Về nhà với tao, gặp ba mày." "Vâng ạ. Nhưng con đang chơi trốn tìm với Cảnh Thượng, không tìm thấy con anh ấy sẽ khóc đó. Con ra nói với anh ấy một tiếng nha." "Mày dám đi thử xem?!" "Cha... Con về nhanh thôi mà. Thật sự sẽ về rất nhanh..." "Mẹ nó, còn dám cãi à, cút về đây ngay! Mới đi học có mấy ngày đã hư rồi! Lục Thừa An, bây giờ tao đang rất tức giận, lúc tao dạy dỗ ba của mày thì mày phải đứng bên cạnh mà xem..." Tôi không tìm thấy Lục Thừa An, là vì Lục Thừa An đã bị đưa về nhà. Tôi không tiếp tục tìm Lục Thừa An nữa, là vì tôi đã bị cha đưa về nhà. Hình phạt lần đó đau đớn hơn bất cứ lần nào trước đây. Nếu là ngày thường, tôi tuyệt đối sẽ cắn chặt răng không kêu một tiếng nào, như vậy lý trí của cha có thể sẽ hồi phục nhanh hơn một chút. Nhưng ngày hôm đó, tôi đã hét lên tất cả nỗi đau màcha ban cho, gần như là gào khóc, cả tầng hầm đều vang vọng tiếng gào thét của tôi. Ba của tôi, một người đàn ông đeo chiếc vòng áp chế pheromone trên cổ tay, đã không sợ chết mà tát vào mặt cha tôi. "Mục Hàn Vân- Mục Hàn Vân! Là anh một hai đòi tôi sinh ra đứa bé này, anh có nghe không, là anh đòi tôi sinh ra nó! Anh dựa vào cái gì mà đối xử với nó như vậy?! Anh mang nó đến thế giới này là để ngược đãi nó sao?" "Mục Hàn Vân, tôi cầu xin anh hãy tỉnh táo lại! Anh tỉnh táo lại đi! Mấy cái thí nghiệm, trung tâm gì đó, từ bỏ hết đi! Anh đưa tôi đi nơi khác đi, đưa tôi và con của chúng ta đến nơi khác sống đi. Tôi sẽ tìm cách cứu anh, Mục Hàn Vân, anh buông tay đi!!!" "Tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây? Tôi hết cách rồi, vậy mà anh lại không bàn với tôi một lời đã đi tiếp xúc với cái thí nghiệm trung tâm gì đó... Anh cho rằng mình có thể khống chế, anh cho rằng anh cho rằng anh cho rằng, tất cả đều là anh cho rằng! Anh xem lại anh bây giờ đi, xem anh bây giờ giống cái gì, anh chính là một thằng điên!!" "Để tôi cứu anh, để tôi cứu anh đi Mục Hàn Vân, tháo chiếc vòng ra đi, pheromone của tôi có thể cứu anh. Tôi sẽ rất cẩn thận, sẽ không để mình gặp nguy hiểm... Anh đã nói một mạng đổi một mạng, tôi đảm bảo sẽ không... " Về những lời ba nói, tôi chỉ hiểu được một chút. Tôi chỉ biết cha không hề động lòng, ánh mắt lạnh băng không giống con người. Nhưng ba vẫn đang cố gắng. Người đàn ông ngốc nghếch này, rõ ràng biết mỗi lần ông ấy nói giúp cho tôi đều không thể làm cha mềm lòng dù chỉ một chút. Cha sẽ không tha cho tôi, và ba cũng không tránh khỏi bị khiển trách. Vì vậy tôi đã bảo ba đừng yêu tôi nữa. Tôi viết cho ba một mẩu giấy nhỏ, lựa lúc cha quay đi làm việc khác để đưa cho ông ấy. Một người chịu khổ, vẫn tốt hơn nhiều so với hai người. Nhưng ông ấy vẫn luôn không làm được. Tôi biết ba yêu tôi. Cha chưa từng cãi nhau hay động tay động chân với ba, nhưng ba không thích ở chung phòng ngủ với một cha đã mất hết lý trí. Có một lần sau khi chịu phạt xong, khi đi ngang qua phòng ngủ của cha, tôi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của ba. Theo tôi thấy, cha tuy đối xử với tôi rất tệ, nhưng tình yêu của ngài ấy dành cho ba là không thể chê vào đâu được. Tôi biết trong mắt nhiều người, cha tính cách độc đoán, h*m m**n kiểm soát mạnh, không cho phép ba rời xa ngài ấy nửa bước, thậm chí ba nghĩ gì ngài ấy cũng phải biết, đáng sợ đến mức không thể chịu nổi. Nhưng trong mắt tôi, đó lại là biểu hiện của một tình yêu hoàn hảo tuyệt đẹp. Tôi nghĩ, đó là vì tôi đã di truyền quá nhiều gen của cha. Toàn là những gen xấu. Đêm đó, mang theo tấm thân đau nhức nằm trên giường, tôi đau đến không ngủ được, chỉ có thể nghĩ sang chuyện khác để quên đi. Tôi nghĩ, sau này khi lớn lên, tôi cũng muốn đối xử với Lục Thừa An như vậy. Em ấy là của tôi. Em ấy chỉ có thể là của tôi. Thật đáng sợ. Cha là ác quỷ, tôi cũng là ác quỷ. Ác quỷ... không nên tồn tại. Ngày hôm sau, khi tôi lết tấm thân đầy thương tích đi gặp Lục Thừa An, tôi biết, em ấy đến gặp tôi cũng với một thân đầy vết thương. Tôi không kìm được mà rơi nước mắt. Tôi muốn xem vết thương của em ấy, muốn ôm em ấy một cái. Lục Thừa An lại không hiểu, em ấy ôm bụng ngồi xổm xuống đất nói: "Sao anh lại khóc rồi? Em đang ở trước mặt anh đây mà?" Em ấy không đứng dậy, cứ thế ngồi xổm mà nhảy lò cò lại phía tôi. Em ấy nhảy không cao, trông giống như đang nhích lại gần từng chút một. Tôi biết là do em ấy không dám cử động mạnh, bụng sẽ đau. Mãi đến khi đến bên chân tôi, em ấy mới đứng dậy, nhón chân vịn lấy vai tôi, dí sát mặt vào mặt tôi: "Hơn nữa em còn đang ở trong mắt anh đây này. Đừng khóc nữa." Cả hai chúng tôi đều không nhắc đến trò trốn tìm ngày hôm qua, vì sao em ấy lại bỏ dở giữa chừng, vì sao tôi lại không tìm thấy em ấy. Vì sao... Sau đó, chuyện này trở thành một chấm nhỏ trong ký ức của tôi, dần phai nhạt rồi biến mất. Tôi nghĩ Lục Thừa An chắc cũng không nhớ nữa. Em ấy trước nay không thích nhớ những chuyện không vui. Ngày hôm đó Lục Thừa An nói: "Cảnh Thượng, em rất yêu cha em, cũng rất yêu ba của em." Em ấy lén lút xoa bụng, giấu tay vào trong người khi ngồi xổm xuống, không muốn cho tôi thấy. Nhưng tôi nhìn rất rõ. Lục Thừa An nói nhỏ với tôi: "Em lại sắp tin họ rồi, em thật sự rất yêu cha và ba ba của em... Anh mắng em đi. Mau lên." Trong tất cả mọi chuyện, điều tôi ghét nhất chính là phải dùng miệng của mình để mắng Lục Thừa An. Mỗi lần như vậy, tôi lại muốn tự làm cho mình câm đi hoặc đổ nước sôi vào miệng, làm bỏng chết cái lưỡi đáng ghét đó đi để không bao giờ phải nói nữa. Nhưng Lục Thừa An lại sắp tin vào tình thương của Lục Lâm Kỳ, em ấy không được phép tin. Rõ ràng là tôi đang mắng người, nhưng nước mắt tôi lại rơi như thể chính Lục Thừa An đang mắng tôi: "Em không được tin... Đồ ngốc." Lục Thừa An cúi đầu: "Chưa đủ." "Tại sao em lại phải tin vào thứ tình yêu dị dạng đó? Em... tiện lắm sao?" Lục Thừa An không nói gì. "Nếu em thật sự tin... em chính là một đứa trẻ rất đê tiện... tiện lắm." Lục Thừa An vẫn cúi đầu, nhưng miệng lại cười rất tươi: "Em không tin đâu, em không tiện chút nào." Em ấy lao tới ôm chầm lấy người bạn thân nhất này, lắc lư tôi như chơi trò chơi. "Bây giờ em không tin nữa rồi. Em có giỏi không nè." "Cảnh Thượng, anh tốt với em thật. Em muốn làm bạn với anh cả đời." Lục Thừa An vẫn đang lắc lư tôi như một con lật đật. "Được rồi, 'tiểu bảo bảo' đừng khóc nữa mà. Em còn nhỏ hơn cả anh mà còn không khóc đây này. Cảnh Thượng, anh thật là mất mặt quá đi." Gần đây, cha bắt lỗi tôi ngày càng thường xuyên hơn. Có thể chỉ vì một ánh mắt, hoặc một tiếng ho, tôi liền bị dạy dỗ một cách tàn khốc. Trực giác mách bảo tôi, tôi và Lục Thừa An không thể đi đến cùng. Sắp bị phát hiện rồi. Tôi biết chỉ dựa vào sức mình bây giờ không thể bảo vệ được Lục Thừa An. Tôi muốn ở bên em ấy, nhưng càng muốn em ấy được sống. Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, tôi đã cố gắng lược bỏ những phần máu me nhất, nói cho Lục Thừa An biết chuyện kinh khủng rằng cha tôi có thể sẽ phát hiện ra hai đứa bất cứ lúc nào. Lúc đó Lục Thừa An đã im lặng rất lâu. Đến khi em ấy lên tiếng, tôi cảm thấy tim mình đã ngừng đập, đau đớn đến chết đi được. "Vậy chúng ta tuyệt giao đi." Lục Thừa An nghịch một cọng cỏ đuôi chó mềm mại. Mùa này vốn không nên có loại cỏ này, không biết em ấy tìm ở đâu ra. Em ấy ngồi xổm trên đất, dùng cọng cỏ quét bụi bên chân mình và chân tôi, lí nhí nói: "Có phải chỉ cần em không thích anh, em ghét anh, rồi anh cũng không thích em, anh cũng ghét em, thì cho dù cha anh có phát hiện cũng sẽ không sao đúng không?" Câu nói đó khiến tôi như được khai sáng. Cha chỉ kiểm soát những gì tôi yêu, những gì tôi thích, còn tôi trưởng thành ra sao hoàn toàn do ngài quyết định. Những gì tôi ghét thì ngài trước nay không bao giờ quan tâm, còn cứng rắn bắt tôi phải tự giải quyết. Như vậy ngài mới có thể thấy được năng lực xử lý vấn đề của tôi. Con trai Thượng tướng tuyệt đối không thể là phế vật. Lục Thừa An nói đúng. Vì vậy... Chúng tôi đã giao kèo sẽ tuyệt giao, từ nay về sau không còn là bạn bè nữa. Không để ý đến nhau, không nhìn nhau, như những người xa lạ chưa từng quen biết. Tôi biết đây chỉ là giả vờ, nhưng tôi lại không thể chịu đựng được cảm giác ngạt thở và đau đớn dâng lên như sóng biển. Giao kèo nghe có vẻ hoang đường này không thể nói cho ai biết, nếu không nó sẽ khiến chúng tôi nảy sinh tâm lý may mắn rằng đây chỉ là giả, có thể phá vỡ bất cứ lúc nào. Tôi và Lục Thừa An càng không thể ngoài mặt bất hòa sau lưng lén lút qua lại, vì trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Khi bão tố ập đến, chúng tôi hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, vì vậy phải ngăn chặn tình huống này từ gốc rễ. Lục Thừa An đúng là đồ không có lương tâm, ngay trưa hôm giao kèo tuyệt giao, em ấy đã không chơi với tôi nữa. Ngày hôm sau tôi không thấy em ấy, ngày thứ ba cũng không. Ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu, tôi đều không nhìn thấy Lục Thừa An. Đến ngày thứ bảy, Lục Thừa An cuối cùng cũng nhìn thẳng đi lướt qua tôi, làm rơi một cuốn sổ tay màu hồng. Trông như thể em ấy vô tình làm rơi, sau đó cứ thế chạy thẳng đi. Nhìn bóng lưng chạy như bay của em ấy, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lục Thừa An đúng là đồ vô tâm, em ấy lại có thể nhanh chóng nhập vai như vậy, trong khi tôi lại đau lòng đến thế. Đó là một cuốn sổ tay trống, bìa màu hồng giống hệt cuốn Lục Thừa An đã đưa tôi trước đây. Ban đầu tôi không hiểu tại sao em ấy lại đưa tôi cuốn thứ hai, cuốn thứ nhất của tôi còn chưa viết hết. Tối hôm đó, khi cha phát hiện ra cuốn sổ tay của tôi, tôi mới hiểu ra tại sao. Một cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi tột cùng bao trùm lấy tôi, đồng thời một tia may mắn không đúng lúc lại len lỏi vào khiến tôi muốn bật cười. "Cảnh Thượng, con lấy đâu ra cái thứ sến súa của đàn bà con gái này thế? Con còn định viết nhật ký vào đây à?" Tôi không dám cãi lại cha, chỉ cứng đờ đứng trước mặt ngài, nói: "Con chưa viết." "Mấy hôm trước ta thấy con viết chữ trên bàn học, chính là cuốn vở này đúng không." Tôi chỉ một mực trả lời: "Con chưa viết. Cha, con không viết." Đó là cuốn sổ tay thứ hai Lục Thừa An đưa cho tôi, cũng màu hồng. Hai trang đầu chỉ ghi lại thời tiết một cách qua loa. Cuốn sổ tay thật sự mà tôi đã viết rất nhiều thứ tạm thời an toàn, nhưng mấy hôm trước đã bị để ý tới. Cuốn sổ tay bị cha phát hiện đã bị ngài ấy bắn một phát đạn xuyên thủng, sau đó bị ném vào lửa đốt. Tôi nhìn ngọn lửa đỏ vươn chiếc lưỡi đáng sợ của nó, nuốt chửng cuốn sổ tay cho đến khi không còn lại gì, trái tim kinh hoàng không ngừng. Tôi không dám tưởng tượng nếu bị phát hiện... Hai ngày sau gặp lại Lục Thừa An, tôi cũng không nói chuyện với em ấy, mà học theo dáng vẻ của em ấy, huých vào tay em ấy một cái, làm rơi cuốn sổ tay màu hồng tương tự xuống chân em ấy, rồi quay đi. Việc thổ lộ nỗi nhớ là một chuyện rất riêng tư, cũng là một chuyện rất đáng xấu hổ. Nhưng tôi đã chọn để Lục Thừa An biết mọi bí mật của mình, cho dù có đáng xấu hổ cũng không sao cả. Tôi giao cuốn sổ tay cho em ấy cất giữ. Đó là bí mật của chúng tôi. Chúng tôi đang cố gắng đi trên con đường tìm đến sự tái sinh. Lục Thừa An thật sự là một kẻ vô tâm. Chúng tôi chỉ giao kèo tuyệt giao, nhưng em ấy lại thật sự làm tôi đau lòng. Em ấy không mở miệng nói chuyện với tôi, mà một khi đã mở miệng chính là: "Tôi ghét anh!" Tôi rõ ràng biết đây là giả, thật sự không nên đau lòng. Nhưng tôi lại vì những lời đó mà nuốt không trôi, đêm về khó ngủ, tôi đổ bệnh, phải truyền nước biển. Tôi đã khóc rất lâu, rất lâu. ...Thật sự rất lâu, rất lâu.